Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:22:31
Lượt xem: 252
Diệp Gia cân nhắc nếu nhà mình ăn không hết, nàng bèn đem lên chợ bán. Nhưng mà lúc trước Diệp Gia có bán thử một lần, dân chúng địa phương không biết hàng. Bọn họ có thể tiêu tiên mua cái ăn mua vải vóc, nhưng sẽ không tình nguyện tiêu tiên mua đồ ăn vặt. Mấy món ăn vặt như dưa hấu, gần như là không người hỏi thăm.
Cũng không phải là nàng chưa nghĩ tới chuyện hạ giá. Nhưng nghĩ tới chuyện món này chỉ có nhà mình có còn người ngoài không có, thương phẩm độc nhất vô nhị như vậy lại bán giá rẻ thì nàng lại thấy có chút phí của trời. Hiện giờ Diệp Gia vẫn chưa hái xuống hết, những quả vẫn có thể lớn lên thì vẫn để lại. Cân nhắc tìm một cơ hội để tìm đường bán đi. Vừa lúc hôm nay thời tiết có hơi nóng, Diệp Gia thấy đồ ăn đều đã nấu xong, lại thấy Ngũ muội cũng không cần nàng giúp, bèn đi hậu viện hái hai quả dưa hấu lớn.
Mới vừa ôm đến cạnh giếng, Chu Cảnh Sâm ôm thùng di ra đổ nước nhìn thấy. Có thứ gì tốt mà hắn chưa thấy qua? Tự nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra: "Trong nhà có dưa hấu à?"
Diệp Gia đang rửa bùn đất dính bên trên. Vừa nghe thấy đã quay qua: "... Chàng biết à?"
"Ngày xưa có nếm qua vài lần." Chu Cảnh Sâm gật đầu, gác thùng ở sau cửa rồi đến gân. Dưa trong tay Diệp Gia lớn hơn không ít so với quả ngày xưa hắn ăn, màu sắc trong trẻo, giống như là vừa mới hái xuống.
Diệp Gia giương lông mày. Cúi đầu nhìn dưa hấu, lại ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Sâm. Thấy vẻ mặt hắn không có chút gì giống nói giỡn, kinh ngạc: "Vậy nếu ta muốn bán nó, có thể bán không?”
"Vì sao không thể?" Chu Cảnh Sâm thật sự chưa bao giờ ra sau, mặc dù biết phía sau có một mảnh đất, nhưng cũng không biết trong đó trồng cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-251.html.]
Trái tim của Diệp Gia, lập tức đập thình thịch.
Lúc hai người đang nói chuyện, A Cửu đang giúp Diệp tứ muội đi lại trong sân. Từ lúc nàng ấy được một tháng thì Dư thị đã dặn nàng ấy vạn lần không thể lười biếng. Nói thẳng rằng nàng ấy mang thai lần đầu vốn đã khó sinh, mà bụng lại lớn hơn nhiều so với thai phụ bình thường. Nếu mà không vận động, đợi đến lúc sinh con có thể gặp chuyện không may. A Cửu ghi tạc lời này trong lòng, thường xuyên nâng Diệp tứ muội ra sân đi vài vòng.
Ngày sinh của Diệp tứ muội ước chừng là hai ngày nay, nếu nàng ấy thực sự mang thai song sinh, không có khả năng sinh đủ tháng. Trấn trên chỉ có một y quán, hai thây thuốc. A Cửu đã sớm tìm bà đỡ, bà đỡ thường thường đến đây xem một cái.
Lúc này Diệp tứ muội không nghe thấy lời nói của tỷ tỷ và tỷ phu, nhưng A Cửu lại nghe thấy. Quay đầu lại, ánh mắt xanh biếc nhìn về phía Diệp Gia đang cau mày tram tư.
Dưa cống nạp từ Tây Vực nên không thể nào lại bán cho Tây Vực được, nhưng bán cho Trung Nguyên cũng rất có lợi nhuận. Trung Nguyên giàu có và đông đúc, có rất nhiều người vung được tiên. Nếu dùng tốt mánh lới dưa cống nạp này, không chừng có thể bán đầu cơ kiếm lợi.
Nói đến đây, Diệp Gia lại không nhịn được lo lắng. Rất sớm trước kia nàng đã định hợp tác với thương đội. Chỉ là lúc trước đã thử vài lần, thế nhưng không có vốn để đàm phán với thương đội. Một là xà bông thơm không tính đặc thù, khu Trung Nguyên đã sớm có tay nghề chế xà bông thơm. Mà kỹ thuật người ta thành thục, nhiều mẫu mã, có thể chịu phí tổn, vật liệu cho xà bông thơm bọn họ chế tạo cần chú ý nhiều hơn so với của Diệp Gia. Xà bông thơm do xưởng gia đình chế tạo bên này của Diệp Gia đi theo đường giá phải chăng, khi đàm phán với thương đội cũng không có nhiều thứ cần lo lắng. Nhưng dưa hấu thì không giống.
Thứ dưa hấu này đối với người phú quý của khu Đại Yên Trung Nguyên là hàng mới, cũng là hàng bán chạy, nhưng mà loại dưa và trái cây này là thứ không chịu được vận chuyển đường dài nhất.