Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:29:46
Lượt xem: 274
Theo kích thước mà Dư thị cho, thợ may làm hai bộ đưa về. Dư thị cảm thấy y phục là cho nhi tử nên tất nhiên bảo Diệp Gia cất ở trong phòng. Lúc này cười híp mắt đánh giá Chu Cảnh Sâm từ trên xuống dưới, thấy hắn không bị thương chút nào thì hòn đá lớn đè nén trong lòng mới mất đi.
Ló đầu ra lại hô một tiếng: "Gia Nương? Con tìm y phục cho Doãn An thay đi!"
Diệp Gia thật ra cũng chỉ xấu hổ một lúc thôi. Nàng là người trưởng thành có suy nghĩ thành thục, không đến nỗi mất mặt một lần thì sẽ ngại đi gặp người ta. Lúc này Chu Cảnh Sâm đẩy cửa vào nhà, Diệp Gia cũng đang lục tủ với dáng vẻ "Đức hạnh của lão nương là như vậy đấy".
Gương mặt Chu Cảnh Sâm không khỏi mang theo ý cười, yên tĩnh đứng ở bên cạnh chờ Diệp Gia tìm.
Thật ra đồ dùng trong phòng không nhiều lắm, một cái giường hai cái tủ, hai cái rương. Một cái bàn vuông, ban đêm Diệp Gia thỉnh thoảng tính sổ cần dùng bàn. Cùng với hai băng ghế. Một trái một phải đặt hai bên bàn. Chu Cảnh Sâm đứng ở phía sau Diệp Gia nhìn nàng lục hết cái rương này rồi đến lục cái rương kia. Hai cái ngăn tủ lớn cùng hai cái rương lớn, chỉ có một cái ngăn kéo của tủ là cất mấy bộ y phục của hắn, còn lại đều là đồ của Diệp Gia.
Diệp Gia kiếm tiên khá giỏi, nấu cơm cũng giỏi nhưng dọn dẹp nhà cửa sắp xếp y phục thì không ổn lắm.
Đúng là vậy, trước đây ở nhà hoặc là mẹ đến thu dọn hoặc là thuê người giúp việc, nấu ăn là sở thích, quét dọn nhà cửa thì thật sự hết cách. Cũng đã xuyên đến cổ đại gần nửa năm, mà ngay cả búi tóc mà nàng vẫn chưa búi được. Nhìn thấy trong phòng có thể sạch sẽ như vậy, đã là cực hạn mà nàng có thể làm được. Ngày thường Dư thị cũng không tiện vào phòng nàng thu dọn, nên đương nhiên lúc này y phục mùa đông mùa hè đều lẫn lộn chung một chỗ.
Thật sự chịu không nổi chuyện đồ đạc lẫn lộn chung một chỗ, tìm cả buổi mà không tìm thấy xiêm y.
Trong lòng Diệp Gia đang buồn bực: "Rõ ràng lần trước để ở cái tủ này, sao lại không thấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-228.html.]
"Chẳng lẽ ở trong cái tủ này?" Nàng vừa tìm vừa vô thức lẩm bẩm. Chu Cảnh Sâm ở phía sau nàng lang lặng nhìn, vài lần muốn mở miệng giúp đỡ. Nhưng Diệp Gia đang nhíu mày cố gắng tìm kiếm, hoàn toàn không rảnh để ý đến hắn. Rốt cuộc mất cả buổi mới tìm được xiêm y của Chu Cảnh Sâm, nàng quay đầu đưa cho hắn, thấy ánh mắt của hắn đang đảo qua đống y phục lộn xộn thành một đống, lông mày Diệp Gia lập tức nhíu lại.
"Chàng nhìn cái gì thế?" Diệp Gia thẹn quá hóa giận.
Chu Cảnh Sâm nghẹn họng. Hơi khựng lại, hắn rất tốt tính mà trả lời: "Ta để ý vị trí cất y phục của ta, để lần sau dễ tìm." Diệp Gia đảo mắt là biết ngay trong lòng hắn đang nghĩ gì. Nàng không phải không biết trong phòng lộn xộn nhưng do nàng bận bịu, không có thời gian thu dọn dẹp mà. Cho nên lập tức ngẩng cằm lên: "Gì vậy? Cho chàng một ngăn kéo đựng đồ lớn như vậy mà còn chưa đủ sao?"
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia thấy có lý nên chẳng sợ.
Trong giây lát, rốt cuộc hắn không kìm nén nổi nữa, đáy mắt loáng thoáng hiện lên ý cười, không dám cười ra tiếng.
Hắn lắng lặng nhìn Diệp Gia thu dọn đống y phục kia, ôm qua loa rồi nhét vào trong tủ đồ, đóng cửa tủ một cái rầm. Rốt cuộc khiến hắn nuốt câu "Để ta giúp nàng thu dọn xiêm y" xuống. Nghiêm túc gật đầu: "Đủ rồi, đủ rồi, vất vả cho Gia Nương phải chu đáo như vậy, chia cho ta ngăn kéo đựng đồ thật lớn, đúng là lãng phí. Nàng xem nàng có muốn ta dành ra nửa ngăn kéo để cho nàng đựng vớ không?"
Diệp Gia: ”...'
Diệp Gia cảm thấy mình bị giễu cợt nhưng lại không có cách nào bật lại, nghẹn một lúc lâu.
Hồi lâu, nàng không kìm được mà thốt ra lời thoại không biết đã nghe ở đâu đó, còn chưa suy nghĩ mà miệng đã nói ra: "Nam nhân này, cho chàng một ngăn kéo là tốt lắm rồi, chàng còn không biết tốt xấu!"