Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 199

Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:20:47
Lượt xem: 336

Lúc đó chỉ biết gọi Diệp Gia là đông gia, bây giờ sau khi vào thì ông ấy cũng không thể gọi tất cả mọi người là Đông gia.

Nếu như gọi tất cả mọi người giống nhau thì không phải là không rõ ràng sao? Mặc dù ông ấy đang khổ não nhưng mà Dư thị cũng không phát hiện,'À' một tiếng, chớp chớp mắt, sau đó lại bật cười.

Lập tức khóe miệng cũng ngậm cười, thầm nghĩ đầu gỗ cũng không phải gỗ. Lập tức vui vẻ đi vào bếp giúp đỡ.

Hôm sau trời vừa sáng, vẫn là Diệp ngũ muội và Diệp Gia đi ra ngoài.

Không còn cách nào khác, bây giờ công việc kinh doanh đồ ăn sáng không tốt bằng thịt đầu lợn cho nên bọn họ dồn hết sự chú ý vào thịt đầu lợn.

Dư thị không dùng d.a.o tốt, đi theo thì cũng không giúp được gì.

Chỉ có thể để Diệp ngũ muội đi. Từ lúc Diệp Gia nói muốn trả tiên công, Diệp ngũ muội là người làm việc tích cực nhất.

Nàng ấy đã làm việc từ nhỏ đến lớn, cho dù có làm gì thì cũng không được ai cho tiền. Không chỉ không cho tiên, thậm chí còn không được ăn ngon.

Cha nương ruột cũng chỉ lấy nhi tử làm trụ, phần còn thừa lại sẽ là của nàng ấy.

Một khi nàng ấy có ý kiến gì thì không chỉ có cha muốn mắng nàng ấy, mà ngay cả nương cũng nói nàng không hiểu trung hiếu lễ nghi.

Làm sao Diệp ngũ muội có thể hiểu được trung hiếu lễ nghi?

Nàng ấy chỉ biết trời sinh nữ nhi không bằng nam nhi ở trong nhà họ Diệp, bị coi làm trâu làm ngựa.

Nhưng sau khi đi theo tỷ tỷ thì đã không còn quy định này, nam tử ăn bao nhiêu thì nữ tử muốn ăn cũng có thể ăn, nàng ấy không cần trốn ở sau bếp ăn cơm, có thể lên bàn ngồi, nàng ấy cũng có thể gắp thức ăn ở trên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-199.html.]

"Tỷ,' Diệp ngũ muội cảm thấy sau khi mình đi theo tam tỷ, mặc dù ngày nào cũng phải làm việc, nhưng mà ăn ngon ngủ ngon cũng không bị ai mắng, rất vui vẻ: "Tỷ nói là thời tiết nóng, vậy thì chúng ta có nên bán mì lạnh không?”

Lần trước ăn mì lạnh mà vẫn nhớ vài ngày, bây giờ nàng ấy vừa nhớ tới thì đã chảy nước miếng: "Vừa sướng miệng vừa đỡ thèm, còn có thể giải nhiệt."

Nàng ấy vừa nhắc đến thì Diệp Gia cũng nhớ tới.

Trong khoảng thời gian này có quá nhiều việc, ngày nào cũng bận rộn cho nên đã quên mất.

Nói ra thì bán mì lạnh vào thời tiết này cũng rất tốt. Cũng đúng lúc có thể giải nhiệt, có thể bán tốt: "Được, nếu không vội thì có thể làm rồi mang theo. Nhưng món mì này phải dùng nước giếng mới ngon, nếu nóng lên thì hương vị sẽ không còn ngon nữa."

"Thịt muỗi cũng là thịt." Bây giờ Diệp ngũ muội đã hoạt bát hơn: "Tránh một chút là một chút."

Hai người đến trấn, vừa mới treo cao tấm biển. Vừa bắt đầu mở bán thì đã có người đến đợi. Bây giờ Tây Thi cũng được coi nổi tiếng tại trấn Đông Hương.

Không phải tên bánh trứng gà rau hẹ, là thịt đầu lợn đã nấu chín.

Thịt dê thịt bò hàng đầu cũng không ngon bằng món này của nàng, có những nhà chịu chi nhiều tiền, sau khi ăn món này thì liền cảm thấy thịt dê thịt bò cũng không còn ngon.

Cũng không phải là bọn họ chưa tìm người nấu thử thịt đầu lợn, nhưng dù làm thế nào thì cũng không thể làm ra hương vị này.

Đến nước này bọn họ cũng hiểu ra một chuyện, thịt đầu lợn ở Tây Thi là độc nhất, nếu muốn ăn thì chỉ có thể đến chỗ nàng.

Hai tỷ muội đang rán bánh, có khách quen đến nói chuyện với hai người. Diệp Gia bên này nhanh chóng bán được 10 cái bánh, bỗng nhiên có người chen lên phía trước, đứng ở trước biển cửa hàng nhìn chằm chằm.

"Đây là Tây Thi sao?" Người kia không biết chữ, xoay đầu liền hỏi Diệp Gia: "Chủ quán, cửa hàng của các ngươi có liên quan đến Tây Thi ở trấn Lý Bắc sao?"

"Chúng ta từ trấn Lý Bắc chuyển đến đây." Diệp Gia vừa bán bánh vừa nói chuyện với hắn: "Trấn Lý Bắc bên kia có mã phỉ, việc kinh doanh không thể tiếp tục.

Loading...