Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-07-27 19:59:46
Lượt xem: 220
Trương Xuân Phân nói ra những lời đó giờ hối hận cũng không kịp, chỉ tái mặt khóc.
Diệp Trương thị vỗ đùi ngồi bệt xuống đất, còn muốn học theo ngày trước bắt đầu khóc lóc than khổ. Khóc tướng công không ở bên cạnh nhiều năm như thế, một mình nàng ta vất vả nuôi nấng năm đứa bé lớn lên. Hi vọng lão gia tử có thể thấy sự cực khổ của nàng ta mà bỏ qua cho nàng ta. Tuy Diệp lão gia tử là người hiền lành nhưng người có học đều thích sĩ diện. Người ngoài vẫn còn đang nhìn, Diệp Trương thị dây dưa như vậy quả nhiên đã làm mất hết thể diện của Diệp gia.
Ngay sau đó muốn vào nhà viết thư bỏ vợ. Cho dù ai cũng không cản được.
Diệp Trương thị sợ gần chết, đâu còn dám khóc? Lúc này không để ý tới muội muội, xông tới cầu xin lão gia tử đừng bỏ nàng ta.
Khi bố chồng nàng dâu cãi nhau, đương nhiên là Diệp Trương thị nhận thua. Có bảo vệ muội muội thì cũng không quan trọng bằng bản thân. Hơn nữa nàng ta còn có bốn con trai một đứa con gái, muội muội ruột còn có thể so sánh với nhi tử và nhi nữ ruột sao?
Âm ï một hồi, thư bỏ vợ không viết được, việc Trương Xuân Phân bị đuổi cũng ván đã đóng thuyền. Bị đuổi ngay ngày hôm nay. Không đưa người đi, ông ấy sẽ viết thư bỏ vợ. Diệp Trương thị bây giờ đâu còn quan tâm tới Diệp Gia. Khóc lóc sướt mướt thu dọn đồ đạc cho muội muội. Diệp Gia đi theo vào, đúng lúc phát hiện Trương Xuân Phân cất giấu rất nhiều đồ. Cây trâm và đôi bông tai bạc kia có kiểu dáng giống với của nàng, đựng chung trong một chiếc hộp. Không chỉ có đồ trang sức, y phục cũng không ít.
Trương Xuân Phân nhìn thấy ánh mắt của Diệp Gia rơi xuống cái hộp, cất đồ vào giống như đề phòng bị cướp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-19.html.]
Diệp Gia từ trong nhà đi ra thấy trong sân không có ai, nên cũng quay đầu đi.
Diệp gia trang nhìn còn lớn hơn Vương gia thôn, cái thôn này ít nhất có hai trăm hộ gia đình. Hai thôn cách nhau không xa, có chung một con sông. Diệp Gia mới đi ra từ nhà mẹ đẻ, đi ngang qua bờ sông cuối thôn. Thoáng nhìn qua bờ sông có rất nhiều phụ nhân đang giặt quần áo.
Diệp Tứ muội đang ngồi xổm trên một tảng đá, cầm mấy cục xà phòng ra sức chà lên trên chăn.
Nhưng mà thời đại này nông dân không cần tắm rửa, trong ngày mùa đông trời lạnh, đương nhiên có thể không tắm thì sẽ không tắm. Có người thì cả một mùa đông cũng chưa chắc tắm lần nào. Chăn mền đi ngủ y phục mặc bẩn đến mức không giặt ra được. Diệp tứ muội đã chà rất nhiều xà phòng lên chăn, giặt đến mức tay lạnh đỏ lên, vết bẩn lâu vẫn còn bám ở bên trên. Diệp Gia thoáng nhìn sang bên cạnh, một loạt phụ nhân đều gặp tình huống như thế.
Nghĩ thầm, xà phòng thì giặt sạch thế nào được, không có bột giặt sao? Nàng vốn chỉ tùy tiện nói thâm, xong trong lòng lại khẽ động.
Xuyên qua nơi này những ngày gần đây, Diệp Gia đang vắt óc nghĩ cách kiếm tiền. Càng nghĩ càng không có kế hoạch gì. Lúc này nhìn thấy xà phòng kia thì nghĩ liệu có thể làm xà phòng không. Bản thân nàng ở hiện đại đã từng làm xà phòng thủ công, thứ đó làm không khó. Lúc trước mình ở nhà làm cho vui, nhưng còn làm tốt hơn đồ bán ở ngoài.
Chỉ là nguyên liệu có chút đắt, với tình hình hiện tại của Chu gia. Đừng nói đến chuyện dùng tiên mua nguyên liệu chế xà phòng, sống tạm cũng khó khăn.
Nếu giá thành sản xuất xà phòng cao, thì giá thành xà phòng thơm sẽ như thế nào?