Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:15:31
Lượt xem: 285
Hai người bắt đầu nói chuyện với thợ rèn để mua mấy cái bẫy, rồi đi đến lò gạch để kiểm tra hàng hóa. Trước mấy Diệp Gia mới đi hỏi qua rồi nói là hôm nay, bây giờ cũng đúng lúc có thể đến đó xem. Người trong lò gạch kia vừa nhìn thấy Diệp Gia thì đã nhận ra nàng, dù sao thì cũng rất khó quên một cô nương xinh đẹp như thế. Vội vàng lấy ngói đinh được làm theo bản thiết kế ra cho Diệp Gia xem. Diệp Gia nhìn một chút, liên hỏi một câu: "Cái này có thể chống vỡ không"
"Có thể chống vỡ." Thợ đúc gạch nhớ kỹ Diệp Gia nói yêu cầu, chống vỡ, ngói đinh đủ sắc: "Ngươi có thể xem nó có chống vỡ không."
Diệp Gia nhìn hắn ta đã tính trước, thực sự câm một viên gạch lên rồi ném xuống đất. Sau khi đập bụp xuống đất một cái, không những chiếc ngói không bị vỡ mà mấy đầu nhọn trên chiếc ngói cũng không sứt một chút nào.
"Tay nghề của sư phụ đúng là không tệ!" Thấy tâm mắt của Diệp Gia rộng mở như vậy thì trong lòng Dư thị cũng thư thái hơn nhiều. Tất nhiên là Dư thị biết ngói đỉnh, có rất nhiều danh gia vọng tộc sử dụng loại ngói này, nhưng mà bà ấy biết đinh ngói không nhạy bén đến mức này. Diệp Gia tìm được thợ đúc gạch có thể làm ngói sắc như thế, còn chống vỡ, đúng thật là không tệ. Thợ đúc gạch nghe Diệp Gia khen thì ngượng ngùng, cười cười nói rằng mình đã phải tốn mấy ngày mới làm ra được sản phẩm như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-182.html.]
"Nếu như có thể làm được thì ta sẽ đặt 1200 viên. Ngói đinh sẽ chiếm 90% còn gạch có đỉnh sẽ chiếm 10%" Diệp Gia chủ yếu dùng số gạch này để xây trên mái nhà, tất nhiên là ngói đỉnh sẽ tốt hơn. Còn loại gạch có đỉnh thì sẽ sử dụng cho một số mục đích khác. Tất nhiên là thợ đúc gạch đồng ý, cái này mới chỉ thử một lân mà đã làm ra được, chắc chắn là sau này sẽ dễ làm hơn. Một ngàn hai trăm viên gạch cũng chính là công việc mà một lò đóng gạch mới làm được. Diệp Gia nguyện ý kết hiện tiên, bọn họ liền và Diệp Gia nói nửa tháng sau đến lấy. Bàn bạc giá cả một chút, loại gạch này có chút khó làm, mỗi viên gạch sẽ đắt hơn một văn tiền. Một ngàn hai trăm viên tốn hai mươi bốn lượng bạc. Giá này đã được xem là rất thấp, Dư thị biết quý tộc ở Trung Nguyên mua mấy loại đồ này cũng phải tốn mấy trăm lượng.
"Đó là điều đương nhiên," Diệp Gia cũng không mặc cả với bọn họ, mấy thợ thủ công cũng phải kiếm tiền: "Nửa tháng nữa thì chúng ta sẽ đến lấy."
Nhìn loại ngói đinh này, Dư thị cũng thả lỏng lông mày hơn nhiều. Bà ấy biết bình thường con dâu vẫn luôn nghĩ về mấy chuyện mà người bình thường không nghĩ tới, dù sao thì cũng không ngờ con dâu có thể nghĩ đến việc làm ngói đinh như vậy. Một bên cảm thấy vui vẻ, một bên lại cảm thấy ngạc nhiên. Dư thị cũng không phải người dễ bị lừa gạt, lúc đó bà ấy chọn con dâu thì cũng biết con dâu mình là người có học thức, biết chữ. Nhưng khả năng đọc và viết còn lâu mới được như bây giờ. Bà ấy cũng là người được học chữ, tại sao lại không thông minh bằng con dâu?
Trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Dư thị cũng biết không nên nghĩ nhiều về việc này. Nếu như suy nghĩ sâu sắc thì bà ấy sợ buổi tối mình sẽ không ngủ được. Ánh mắt như có như không mà nhìn Diệp Gia, thấy ánh mắt của nàng trong sáng, nét mặt bình thản. Nhất thời vung mấy chuyện này ra sau não. Nếu như cứ nghi ngờ cái này rồi phỏng đoán cái kia thì bà ấy sợ mình sẽ không sống được đến lúc Nhuy Tả Nhi lớn lên. Cuộc đời mà, hiếm khi được hồ đồ, ... Dư thị suy nghĩ, sau một lúc thì bà ấy đã tìm ra câu trả lời cho mình. Đến nhà, bà ấy vui vẻ mà ôm lấy cơ thể thơm tho của Nhuy Tả Nhi. Diệp Gia không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, bây giờ cuộc sống đã như vậy rồi, nếu còn nghĩ nhiều thì có lợi ích gì?