Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:06:20
Lượt xem: 325
Trên đường đi chậm rãi, vừa đi vừa nghỉ, trên đường còn nhanh chóng ăn một bữa. Diệp Gia đã làm bánh kẹp vào sáng sớm, nhân bên trong là thịt gà rán. Đúng lúc nội tạng của gà có thể dùng làm đồ ăn vặt, mặc dù đã nấu cách một đêm, nhưng Diệp Gia đun sôi với nước giếng vào ban đêm rồi cho lên chỗ thông hơi. Người một nhà ăn vào, thấy Diệp ngũ muội không mang theo đồ ăn, Diệp Gia liền chia cho nàng ấy một chiếc bánh. Diệp ngũ muội ăn xong thì cảm thấy ngạc nhiên, thâm nghĩ tam tỷ lại bán đồ ăn trên trấn. Đúng là tay nghề này có thể kinh doanh được. Dọc theo đường đi, Nhuy Tả Nhi rất khéo léo, không ầm ï không nháo, mặt nóng đến mức đỏ lên ngọt ngào gọi một tiếng tổ mẫu. Còn Dư thị vừa quạt gió cho Nhuy Tả Nhi vừa ăn bán. Ăn vào cảm thấy không tệ, chợt có suy nghĩ: "Gia Nương, con nói xem nhà ta có thể bán món này không? Ăn không tệ."
Tất nhiên là nhân thịt không tệ, bánh kẹp thịt trở thành loại bánh mọi người đều ăn. Nhưng mà Diệp Gia vẫn không có dự định bán. Chủ yếu là do thịt quá đắt, không gân gũi. Nếu như cuộc sống của bách tính tại trấn Đông Hương tốt hơn một chút thì Diệp Gia cũng có thể cân nhắc làm bánh kẹp thịt. Phải chờ bình tĩnh rồi nói tiếp, bây giờ vẫn nên chuyển nhà trước. Đến nhà mới, ông Tôn giúp đỡ dỡ đồ xuống rồi đánh xe đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-169.html.]
Vốn là Diệp Gia định giữ ông ấy ở lại dùng cơm, nhưng ông Tôn sợ về tối nguy hiểm cho nên để bụng đói rời đi. Diệp ngũ muội không có một xu nào trên người, căn bản là không có tiền vốn riêng lại nhà họ Diệp. Bây giờ trên người cũng chỉ có vài xu. Diệp Gia làm sao có thể để một cô nương như nàng ấy lưu lạc ở bên ngoài mà để nàng ấy ở lại Chu gia. Đến vội không kịp dọn dẹp cho nên chỉ có thể tạm thời dọn ra hai gian phòng và nhà bếp. Hành lý và y phục vẫn còn ở trong rương, họ chuẩn bị một cái giường đơn giản để nghỉ ngơi. Bởi vì đến vội vàng, nhà mới thiếu rất nhiều thứ. Không thể không nói, Dư thị thực sự là một người mẹ chồng tốt. Diệp Gia làm việc như vậy mà bà ấy cũng không oán giận, chỉ nói trong đêm gọi Diệp ngũ muội đến ở chung một phòng với mình. Diệp ngũ muội biết mình tùy hứng làm phiền đến tỷ tỷ, nàng ấy vứt đồ ở một chỗ rồi lao vào làm việc.
Nàng ấy là một tay lão luyện làm việc, thu dọn phòng trong phòng ngoài, thậm chí còn rất quen thuộc việc nấu cơm. Buổi tối chỉ ăn một bữa đơn giản, Diệp Gia làm chút phở. Có lẽ do đã làm việc vất vả cả một người nên mấy người đều cảm thấy rất ngon. Sắc trời tối sâm, Dư thị liền dẫn Nhuy Tả Nhi đi ngủ. Diệp ngũ muội vừa mệt lại ngại đi ngủ trước, ngồi ở nhà chính đợi. Diệp Gia nhìn dáng vẻ như gà mổ thóc của nàng ấy thì cũng bảo nàng ấy mau chóng đi ngủ. Lúc này nàng ấy mới nghe lời đi vào phòng của Dư thị. Chu Cảnh Sâm phải rời đi vào buổi tối, hắn có thể đi cả ngày nhưng cuối ngày phải nhanh chóng trở về. Nếu như có người kiểm tra, cho dù hắn có quan hệ tốt với cấp trên thì cũng phải chịu trách nhiệm. Bây giờ hắn đứng ở trong sân, ngửa đầu nhìn bâu trời. Diệp Gia mang y phục cần thay và chậu vào phòng, đi tới đi lui qua hắn mấy lần.
Chu Cảnh Sâm đứng ở một chỗ không nhúc nhích giống một cái cây, vẻ mặt thâm trâm nhìn không thấu. Diệp Gia thật sự không phải một người hiếu kỳ, nàng cũng không dành nhiều thời gian để quan sát những người khác. Nhưng sau khi đi qua Chu Cảnh Sâm lần thứ tư thì không khỏi nhíu mày: "Chàng đang làm gì thế? Gây chuyện rồi sao?" Chu Cảnh Sâm: "..." Yên lặng đi sang bên cạnh vài bước, rồi nhìn lên bầu trời, màu mắt u tối. Vốn là Diệp Gia muốn vào phòng tắm giặt, dù sao thì cũng đã bận rộn làm việc cả một ngày. Sau đó còn dọn nhà, nấu cơm, cả ngày rất mệt mỏi. Nhưng có lẽ là đứng ở tư thế này quá lâu, sắc mặt cũng trầm lại.