Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:05:47
Lượt xem: 290
Diệp Gia tặc lưỡi một cái, giội một gáo nước lạnh vào trong chiếc nồi nóng, sau đó lại bảo Chu Cảnh Sâm múc nước ra khỏi nồi.
Chu Cảnh Sâm cũng hơi hơi hiểu ra, nhưng cũng không hiểu toàn bộ mà hỏi một câu: "... Cũng phải mang theo cái này sao?"
"Ôi." Diệp Gia lườm hắn một cái, có lý nói: "Không phải chủ nhà thì không biết gạo củi đắt như thế nào. Chàng có biết một chiếc nồi sắt như vậy bao nhiêu tiên không? Chúng ta đã tiêu một nửa tài sản để mua nhà, từ nay về sau chúng ta phải thắt lưng buộc bụng, không tiết kiệm một chút thì làm sao được?”
Chu Cảnh Sâm nhất thời không biết nói câu gì, trơn tru xử lý. Chờ đến khi chiếc nồi sắt cũng được cho lên trên xe bò, hai người Diệp Gia và Dư thị lại đi vòng quanh căn nhà một vòng. Xem từng ngóc ngách xó xỉnh một, xác định không còn gì sót lại thì một đoàn người ngồi lên xe bò đi về phía trấn Đông Hương.
Nói thật, nếu không phải không thể mang được cả mặt đất thì chỉ sợ Diệp Gia cũng muốn san bằng căn nhà rôi mang theo. Tốt nhất là cũng mang theo được cái giếng kia. Lúc ra cửa thì trời đã sáng rõ, Diệp Gia vuốt ve Điểm Điểm, Dư thị dẫn Nhuy Tả Nhi lên xe.
Lúc ông Tôn nhìn thấy Chu Cảnh Sâm phía sau hai người thì còn thấy có chút lạ lùng, nhưng mà lạ lùng thì lạ lùng, ông ấy cũng không nói gì cả. Xe bò kẹt kẹt kẹt kẹt đi ra khỏi thôn. Vương lão thái mới từ bên ngoài đi về, thấy dáng vẻ này của cả nhà thì sợ hết hồn.
Diệp Gia nhớ đến khoảng thời gian này lão thái thái cũng giúp đỡ mình cho nên nhắc nhở một câu. Vương lão thái lắc đâu nói nhà mình sẽ không rời đi: "Cả nhà ta đã sống ở thôn Vương Gia nhiêu năm, chỉ là có chút mã phỉ mà thôi, ta cũng thà... c.h.ế.t ở thôn Vương Gia."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-167.html.]
Suy nghĩ của những người trong thời đại này rất giống nhau, họ coi trọng cội nguồn của mình và không muốn rời khỏi quê hương. Diệp Gia chỉ nhắc nhở một câu, cố gắng tuân theo số mệnh của mình.
Nói xong thì hai người chào tạm biệt ở cửa thôn: "Từ nay về sau nếu Vương thẩm có đến trấn Đông Hương chơi thì cứ đến nhà ta ăn cơm. Nhất định sẽ chiêu đãi mọi người đồ ăn ngon."
Vương lão thái nghe thấy lời này thì cười không ngừng, hoàn toàn không nỡ lòng mà ôm lấy Nhuy Tả Nhi: "Nếu có thời gian thì ta nhất định sẽ đến."
Nói đến đây thì bọn họ thật sự rời đi.
Xe bò đi chậm rãi, đi đến trấn Đông Hương thì cũng tốn ít nhất ba tiếng. Bọn họ mới đi đến giao lộ thì đã nhìn thấy một người có bao lớn bao nhỏ ngồi ở phía xa xa. Xe bò đến gần, Diệp Gia mới phát hiện là Diệp ngũ muội. Không biết là Diệp ngũ muội lén chạy ra ngoài hay bị người khác đánh mà ngồi xổm ở dưới gốc cây nhìn chung quanh, sắc mặt vô cùng bối rối. Đầu tóc lộn xôn, hai má còn có một dấu bàn tay, sưng rất lớn. Lúc nàng ấy nhìn thấy Diệp Gia đến thì khóc lóc nắm lấy tay của Diệp Gia: "Tam tỷ, ta muốn đến trấn Đông Hương với tỷ."
Diệp Gia sững sờ, lập tức liền nhìn sang hai cái túi của nàng ấy. Mặc dù nhìn gói rất chặt nhưng cũng chỉ có chút quần áo. Diệp ngũ muội mặc bộ đồ màu xám tro. Nói thật, cuộc sống ở nhà họ Diệp không tốt như những nhà khác. Có quá nhiều người ăn cơm, nhưng công việc lại ít. Mặc dù Diệp Đồng Sinh đọc sách, nhưng ba con Diệp Đồng Sinh Diệp Thanh Giang và mấy đứa nhỏ lại không có việc làm. Ngay cả nhị tẩu và hai chất tử lớn tuổi của nhị phòng cũng không có việc, tất nhiên việc ăn no cũng trở thành vấn đề.
"Muội muốn đi, trong nhà đồng ý không?" Diệp Gia không quản được quá nhiều, nghe thấy nàng ấy khóc như vậy thì cũng chỉ hỏi một câu. Diệp ngũ muội cúi đâu xuống, nước mắt chảy ào ào. Hiện tại nàng ấy rất chật vật, nhấp miệng, bướng bỉnh nói: 'Mặc kệ cha mẹ có đồng ý hay không, muội đều muốn đi. Cho dù có ở nhà thì cũng chỉ đợi đến lúc lớn rồi gả đi mang về một phần tiền lễ về cho gia đình. Khác gì bị bán ra ngoài?"