Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:51:58
Lượt xem: 328
Hắn ta há to miệng còn muốn nói gì đó, Dư thị lo lắng cho Diệp Gia không biết từ chỗ nào đi tới, bước nhanh tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Gia. Bà ấy ngăn giữa hai người, giống như vô ý cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người: "Gia nương, ta vừa mới đến cửa hàng son phấn tìm con, con đi quá nhanh, nương không đuổi theo kịp."
Bà ấy nói chuyện rất tự nhiên, trong lúc nói chuyện quay đầu nhìn về phía Trình Phong cách ba bước, ánh mắt có một tia sắc bén.
Trình Phong nuốt xuống những lời đã đến khóe miệng, đứng tại chỗ chắp tay nhìn bà ấy.
Vẻ ngang ngược của thiếu niên được thể hiện vô cùng rõ nét ở trên người Trình Phong. Hắn ta không quan tâm ánh mắt cảnh cáo của Dư thị, nói với Diệp Gia một cách tự nhiên: "... Nàng đến cổng thị trấn đợi ta một lát. Những đồ kia đã sớm mang đến cho nàng, lát nữa tiểu Hạ Tang sẽ đưa tới. Không phải là vật phẩm gì quý giá, chỉ là chút đồ cho cô nương gia ngắm nghía. Trong nhà của ta không có tỷ muội, nếu như nàng không cần thì ném đi."
Hắn ta dứt lời, gật gật đầu với Diệp Gia rồi quay người rời đi.
Dư thị đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn ta dần dần đi xa, quay đầu nhìn Diệp Gia.
Ánh mắt của Diệp Gia bình tĩnh thản nhiên, không có chút ý định né tránh nào.
Dư thị khẽ giật mình, cong môi cười, kéo Diệp Gia đi về phía chợ ngói. Vừa rồi bà ấy đuổi theo vội vội vàng vàng, gọi ông Tôn ở chợ ngói đợi, lúc này tất nhiên phải quay về đi cùng xe. Liên quan đến việc Trình tiểu nhị gia tại sao lại đi theo Diệp Gia, hai người vừa rồi mới nói gì, trong lòng Dư thị có chút không được thoải mái. Nhưng mà bà ấy vừa nghĩ tới tính tình của Diệp Gia, khôn ngoan mà im lặng không nói gì.
"Đi thôi, xe bò còn đang đợi.' Thái độ Dư thị nói chuyện không khác ngày xưa chút nào, nhìn không ra cảm xúc: "Sợ là chờ sốt ruột, nhanh chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-121.html.]
Diệp Gia thấy bà ấy như vậy thì nhướng mày, đây chính là điểm thoải mái khi ở chung với Dư thị, rất ít khi khiến cho người ta khó xử ở trước mặt mọi người.
Nhẹ gật đầu, Diệp Gia hoàn toàn không đi ra cổng thị trấn, chỉ trở ve cửa ra vào của chợ ngói với Dư thị.
Mẹ chồng nàng dâu lên xe bò, mang theo một xe đồ đạc lắc lư quay vê Chu gia.
Ông Tôn giúp hai người chuyển đồ đạc vào trong nhà, Dư thị đến nhà hàng xóm đón Nhuy Tả Nhi về. Diệp Gia trả tiền thuê xe tháng này cho ông Tôn, quay đầu ngâm đầu heo vào trong nước. Nói thật ra, vật lớn như đầu heo, đao dùng để thái thịt trong nhà không đủ. Suy nghĩ kĩ, Diệp Gia lấy đao phay lớn ra.
Đặt một cái thớt gỗ xuống đất, nàng tự hỏi bắt đầu chặt từ chỗ nào.
Nhụy Tả Nhi chạy về nhà là đuổi theo dê be be của cô bé chạy khắp sân. Nuôi hai tháng, dê đã lớn hơn cả Nhuy Tả Nhi. Diệp Gia vào trong bếp múc một bầu sữa dê, lại kiếm chút đồ ăn cho Điểm Điểm ăn. Khi trở về, Dư thị đã thay y phục ra sân sau cắt rau he.
Diệp Gia cho Điểm Điểm ăn no, cũng đi vào trong phòng thay y phục. Cùng với Dư thị ngồi xổm ở bên cạnh giếng, một người c.h.ặ.t đ.ầ.u heo một người rửa rau hẹ.
Đâu heo này còn rất lớn, ít nhất phải hai mươi lăm cân. Trước tiên Diệp Gia cắt một vòng thịt cổ heo ra, rồi mới c.h.ặ.t đ.ầ.u heo thành hai khác, lấy não heo ra. Cắt bỏ vành tai khóe mắt sương mũi và bạch hạch. Loại bỏ chất bẩn trong khoang mũi và rửa lại nhiều lân bằng nước sạch. Rồi sau đó lại lấy d.a.o cạo hết những sợi lông rụng trên đó, không được thì kẹp nhổ.
Mẹ chồng nàng dâu hai người bận rộn, Dư thị bỗng nhiên nhắc đến Chu Cảnh Sâm. Nói một hôi cũng có chút kỳ quái, bà ấy nói Chu Cảnh Sâm biết văn biết võ, đừng thấy gầy gò yếu ớt, thật ra võ nghệ không tệ: "Doãn An mười ba mười bốn tuổi đã từng đi săn gấu. Mặc dù nó mặc y phục trông gây gò, cởi y phục cánh tay vừa to vừa dài, gầy gò có lực. Người ngoài cầm đao cũng chưa chắc có thể đánh được nó tay không tấc sắt."