Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:49:41
Lượt xem: 387
Diệp Gia chớp chớp mắt: "Được rồi, rảnh rỗi sẽ mang chút đồ ăn vặt cho chàng."
Nhận được câu nói này, người kia mới thỏa mãn gật đầu.
Tiên người thì đi rất vội, khi quay về lại chẳng vội bao nhiêu. Đúng lúc Diệp Gia và Dư thị đều chưa từng tới trấn Đông Hương, Dư thị nhát gan hơn Diệp Gia nhiều. Bà ấy bị lưu đày tới nơi này ba năm cũng chưa từng đi ra khỏi trấn Lý Bắc, Diệp Gia dứt khoát lôi kéo bà ấy đi chơi một vòng.
Trấn Đông Hương đông dân, những người bán hàng rong dọc đường đều mở cửa, bên trong có đủ loại người. Bởi vì có ông Tôn đẩy xe bò, hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ đi trên đường cái cũng không quá sợ hãi. Diệp Gia lôi kéo Dư thị vào từng cửa hàng xem thử, phát hiện trấn Đông Hương có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn. Trong đó có hai nhà bán thịt, thịt dê và thịt bò.
Diệp Gia nghĩ hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, muốn ăn món mới. Kéo Dư thị và ông Tôn cùng nhau tiến vào một cửa hàng trông cực kì náo nhiệt.
Mua hai cân thịt bò kho tương đặc trưng, hai cân thịt dê kho tương đặc trưng, thêm mấy món đồ ăn chay. Không dám uống rượu, lại mua ba bát mì dương xuân. Ông Tôn ngại không ăn, nhưng Diệp Gia nói thẳng từ nay về sao nhà bọn hắn còn phải nhờ ông Tôn quan tâm, ăn một bữa cũng không tính là gì.
Nàng nói như thế, ông Tôn cũng không tiện từ chối nữa, đi theo ăn một chút. Nhưng không thể không nói, vừa ăn thứ này đã biết ngon dở. Trấn Đông Hương nghe nói bán đồ ăn rất chạy, món ăn đặc trưng của nhà hàng bình không ngon bằng món ăn của Diệp Gia. Thịt bò kho tương này nấu vừa khô vừa mặn, có lẽ vì nó là đồ nhắm nên mới làm như vậy. Cũng không phải nói là khó ăn, chỉ là ăn trong miệng luôn cảm thấy khô.
Dư thị lại càng kén ăn, ăn hai đũa cảm thấy vẫn là thức ăn chay ngon miệng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-113.html.]
Diệp Gia ăn vài miếng, liếc nhìn thực khách thỉnh thoảng đến mua thịt ở ngoài cửa, trong lòng lại có ý tưởng mới. Nếu nói về đồ nhắm, thật ra thịt đầu heo nấu chín cũng vô cùng hợp làm đồ nhắm. Huống hồ, Diệp Gia thật sự biết kho đầu heo.
Kho đủ chín đủ mềm, d.a.o sắc cắt thành miếng mỏng, lại đập mấy củ tỏi cắt nát, làm nước sốt rồi rưới lên, cực kì ngon để nhắm rượu.
Trấn Lý Bắc chỉ có một cửa hàng thịt, trên trấn thịt dê thịt bò bán chạy, chủ quán cũng hất mặt lên làm ăn. Thịt dê thịt bò mỗi lần bán đều chưa tới giữa trưa đã bán hết. Diệp Gia lại không nghĩ đến việc sẽ mở quán thịt, không phải là vì không đủ chi phí. Mà là nàng nấu đồ ăn thường ngày nhà mình ăn được, nhưng nàng vẫn không tin vào sức mua của bách tính ở trấn Lý Bắc lắm, tâm tư của nàng vẫn đặt vào thương đội.
Làm đầu heo kho, không cần nhiều, một ngày kho hai cái đầu heo, cắt thành miếng mỏng bán với bánh. Trong lòng có suy nghĩ này, Diệp Gia tram ngâm một lát, cảm thấy trở ve nhắc cho Dư thị thử xem. Ba người nhanh chóng ăn xong một bữa, lại đi dạo một đường. Trấn Đông Hương có hai cửa hàng thêu thùa và cửa hàng vải, cửa hàng son phấn cũng có ba cửa hàng.
Đúng lúc xà bông thơm mà Diệp Gia chế đã khô, giống với kiểu rửa mặt rửa tay.
Diệp Gia kéo Dư thị đi dạo trong cửa hàng son phấn. Cửa hàng son phấn của trấn Đông Hương có xà bông thơm, nhưng phương pháp làm ra có lẽ rất sơ sài, trông còn không dẹp bằng cái Diệp Gia làm. Ngửi thử, mùi cũng không đủ thơm. Là loại xà bông bình thường nhất, cũng không thể gọi là xà bông thơm, có một mùi không nói nên lời.
Có phát hiện này, Dư thị và Diệp Gia liếc nhìn nhau, đôi mắt đều sáng lên.
Tâm tư của hai người đều giống nhau, xà bông của trấn Đông Hương còn không bằng Diệp Gia tự làm, hỏi giá cả, một lượng bạc. Nói cách khác, xà bông thơm trong nhà ra giá một lượng là hoàn toàn bán được, không chừng còn bán chạy hơn xà bông không thơm này nhiều.