Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:49:03
Lượt xem: 411
"Mặc dù không biết doanh địa bình thường có thể ra ngoài hay không, nếu như có thể ra, không thể thiếu những lúc mời đồng liêu uống rượu." Đôi mắt của Diệp Gia cực kì rõ ràng, dưới ánh nến hai ngọn lửa nhảy vọt trong mắt, chiếu sáng rực rỡ.
Chu Cảnh Sâm khẽ động trong lòng, ánh mắt nhìn Diệp Gia đầy dịu dàng. Hắn khẽ cười, đặt bút trong tay xuống. Vừa mới định cầm lấy, chỉ thấy Diệp Gia nhìn chằm chằm bạc mặt mày nhăn nhăn, lại đưa tay gảy một khối lớn bạc về, trước mặt hắn biến thành mười lượng.
Ngẩng đầu một lần nữa, nàng đã thẳng thắn cười nói: "Hai mươi lượng quá nhiều, nói không chừng sẽ bị xem như người tiêu tiền như rác, vẫn là mười lượng tốt hơn."
Chu Cảnh Sâm: '..."
Ngày mai phải đến trụ sợ, tạm dừng không buôn bán một ngày. Mặc dù sáng mai không cần dậy sớm, nhưng Diệp Gia nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, ngáp một cái cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Cũng phải nói, lịch trình cú đêm của Diệp Gia đã được điều chỉnh sau khi đến thời cổ đại. Quả nhiên, con người không thể thay đổi thói quen xấu vì ở nơi phồn hoa có quá nhiều trò giải trí, đến nơi khỉ ho cò gáy là lập tức lành mạnh.
Bởi vì buổi chiều không cần làm bánh, hiếm khi rãnh rỗi, cả nhà cơm nước xong xuôi thì đi rửa mặt.
Chu Cảnh Sâm đã sớm thu dọn hành lý, Diệp Gia đứng dậy đóng rương lại.
Nàng đi vòng quanh trong nhà, một tay ôm rương một tay chống nạnh bắt đầu suy tư. Vị trí giấu tiền dưới gâm giường lúc đầu bây giờ đã không an toàn. Nhờ chó con, Diệp Gia mới biết được giấu bạc ở mảnh đất kia thường xuyên bị chó con tìm được, cũng sẽ đi tiểu ở trên đó. Mọi thứ khác đều ổn, chỉ là nước tiểu của chó con thật sự quá khai, dính nước tiểu một lần nàng cũng bị bóng ma tâm lý.
Thế nào cũng phải giấu đồ ở chỗ cao mới được. Diệp Gia nhìn khắp xung quanh, thuận theo tường căn phòng nhìn thấy xà nhà.
Diệp Gia đặt cái rương lên giường, để Chu Cảnh Sâm ngó qua chỗ khác không được phép nhìn, rồi mới kiếng mũi chân đặt cái rương trên vách ngăn bên cạnh xà nhà. Nàng với không tới, còn cố ý dời băng ghế qua giẫm lên nhét.
Đợi bận rộn một hồi cuối cùng cũng nhét được cái rương vào, Diệp Gia phủi tay đẩy băng ghế ra. Dù bận vẫn ung dung quan sát bốn phía một cái, không nhìn thấy cái rương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-111.html.]
Nàng thỏa mãn gật gật đầu: "Được, chuẩn bị đi ngủ."
Chu Cảnh Sâm yên lặng quay đầu lại, ánh mắt tùy ý quét qua căn phòng rơi xuống khuôn mặt điềm nhiên như không có việc gì của Diệp Gia. Hắn yên lặng để bút xuống đứng lên, thân hình thon dài bị ánh nến chiếu ra cái bóng to lớn. Hắn nhấc chân, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Gia. Rồi mới ngẩng đầu vươn tay trong ánh mắt khó hiểu của Diệp Gia, tay khẽ kéo một cái, một cái rương bị hắn kéo ra một cách dễ dàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia toàn thân chấn động.
Trước tiên nhìn hắn một chút, lại nhìn mình một chút, ngẩng đầu nhìn chỗ nàng giấu bạc.
Vô cùng kinh ngạc: "!II'
Chu Cảnh Sâm dùng ngón tay trái móc rương gỗ, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt dân dần nổ tung của Diệp Gia. Hắn rũ mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
"Làm gì vậy! Tâm nhìn của chàng đúng là không tâm thường đấy!" Diệp Gia tức giận nói, mặt đỏ bừng.
Mặc dù không biết tâm nhìn rộng là cái gì nhưng Chu Cảnh Sâm vẫn vội vàng thu nụ cười, biết điều cảm ơn nói: "Không có... hay là đổi chỗ giấu đi?"
Diệp Gia giành lại rương tiên bị hắn kéo, ôm xong nhét lên giường. Sau đó không nói với hắn một câu nào, đá giày, nằm uych xuống giường kéo chăn man đắp lên người: "Ai cần chàng lo, đi ngủ!"
Chu Cảnh Sâm nhìn chăm chú bóng lưng cứng ngắc của nàng cuối cùng cũng cười thành tiếng. Hồi lâu, hắn mới bỗng nhiên mở miệng: "Gia nương, tương lai nàng rảnh rỗi đến thăm ta nhé? Lâm trấn cách không xa, đi xe bò nửa ngày là đến."
Tấm lưng kia vẫn cứng ngắc, không nhúc nhích, càng không muốn để ý hắn.