Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 100

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:45:16
Lượt xem: 460

Chu Cảnh Sâm không nói chuyện, chỉ đặt con vật nhỏ vào trong n.g.ự.c Diệp Gia, giao cho nàng: "Con vật nhỏ này, gia nương từ nay về sau nàng tự mình nuôi."

Bản thân Diệp Gia rất thích chó mèo, nhưng kiếp trước quá bận rộn với công việc và thường xuyên đi công tác mà không thể nuôi chúng. Xét cho cùng, mèo và chó là những thứ nhỏ bé như trẻ em, phải có trách nhiệm nuôi dạy chúng. Lúc này, cầm cái tai mềm mại của con vật nhỏ, không khỏi cảm thấy giấc mơ đã hoàn thành một nửa.

Dư thị nghe thấy động tĩnh cũng đi qua xem, nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ đen thui cũng có chút thấy thích. Lúc trước khi Dư thị còn là Cảnh vương phi, nuôi một con mèo ba tư cả người trắng như tuyết. Đáng tiếc con mèo nhỏ kia từ lúc Cảnh vương phủ bị tịch thu đã không thấy tăm hơi. Lúc này bà ấy nhìn con vật nhỏ trong n.g.ự.c Diệp Gia thấy thích, đưa tay sờ hai cái suýt chút nữa bị cắn ngón tay, hỏi Diệp Gia đặt tên cho nó là gì.

Diệp Gia cực kì không giỏi đặt tên, Dư thị vừa hỏi như thế, trong đầu nàng toàn là đồ ăn: "Bánh trứng? Bánh nướng?”

Dư thị: "... Như vậy không phải quá tùy tiện sao?”

Hai người nhìn Chu Cảnh sâm, Chu Cảnh Sâm mỉm cười: "Được cả, gọi thuận miệng là được."

Ánh mắt của Diệp Gia đối diện với hắn, chẳng biết tại sao lại bị tia sáng ở đáy mắt hắn thu hút, ánh mắt chỉ lấp lóe trong chốc lát. Cau mày nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đặt cho con vật nhỏ này một cái tên có chút bình thường: "Điểm Điểm”"

Không thể không nói, cái tên này thật sự rất bắt tai, suýt thành một dôi với Be Be trong n.g.ự.c Nhuy Tả Nhi. Nhuy Tả Nhi ôm con dê tên là Be Be tới, vỗ bàn tay nhỏ khen thẩm nương đặt tên hay. Chu Cảnh Sâm dở khóc dở cười, nhưng cũng không phản đối: "Ngày bình thường trong nhà uống thừa sữa dê có thể cho nó chút. Con vật nhỏ này vẫn chưa cai sữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-100.html.]

Diệp Gia nói chẳng trách lại có mùi sữa thơm, ôm con vật nhỏ vào bếp múc sữa dê.

Chu Cảnh Sâm có lẽ vẫn còn chưa xong việc, đưa con vật nhỏ rồi lại đi ra ngoài. Cơm cũng không ăn, chỉ nói là buổi chiều về. Dư thị nhìn bóng lưng hắn đi xa, quay đầu liếc nhìn Diệp Gia đang ngồi xổm ở trong góc cho Điểm Điểm bú, thở dài. Bà ấy luôn cảm thấy, tâm tư của nhi tử đối với gia nương không có chán ghét giống như nói ngoài miệng, dù sao nếu thật sự ghét thì một câu cũng không muốn nói.

Ôi nhưng mà lớn rồi lại không nghe lời mẹ.

Giữa trưa cả nhà ăn một bữa đơn giản, buổi chiều lại bắt đầu bận rộn.

Bánh trứng gà rau hẹ này bán chạy hơn một tháng nay, kiếm lời được không ít tiền. Trên trấn không phải là không xuất hiện nhà khác bán bánh rau hẹ, ngoại trừ ông lão bán bánh củ cải làm bánh rau hẹ chiên. Nhà khác cho dù là theo phong trào hay là bắt chước theo cũng kém hơn nhiều. Không chỉ thua kém về hương vị, dùng nguyên liệu cũng không đủ. Dù sao không phải ai cũng có thể bỏ một khoản lớn được như Diệp Gia, chịu bỏ trứng gà và dùng bột mì.

Tiếc rẻ đồ còn muốn kiếm nhiều tiên, cả trấn chỉ có ngươi làm ăn khôn khéo, những người khác đều là đồ đần. Một tới hai đi, cuối cùng vẫn chỉ còn lại hai nhà là Diệp Gia và ông lão bán bánh rau hẹ chiên buôn bán được.

Sạp hàng của Trương gia cũng lục tục mở cửa, nhưng mà gặp chuyện liên tục, đã vài ngày không mở cửa.

Diệp Gia lười quan tâm đến chuyện nhà người khác, cả nhà Trương thị đừng lắc lư trước mặt nàng thì càng tốt. Nhưng mà nàng không phải người thích qua loa cho xong chuyện, mặc dù không thích kế hoạch chỉ tiết từng bước một, nhưng hầu như cũng sống yên ổn nghĩ đến ngày gian ngụy Việc buôn bán trong tay không thể dừng, nàng lại suy nghĩ con đường khác kiếm nhiều tiên. Thu nhập mỗi tháng mấy chục lượng không phải là mục tiêu của Diệp Gia, hơn nữa nàng không thể nào cứ vậy mà mở quán nhỏ cả một đời.

Con đường buôn bán tây bắc Diệp Gia vừa tới đã để mắt đến. Liên quan tới chuyện làm xà bông thơm, Diệp Gia không thể nào ngừng suy nghĩ về nó.

Loading...