Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-06-23 22:00:14
Lượt xem: 114
“Sao vậy?” Tô Lăng nhận ra sự khác thường của nàng, “Vẫn còn sợ? Hay bị thương rồi?”
Trình Diệc Nhiên đột nhiên tỉnh táo lại, vội ngồi thẳng dậy, trả lời: “Ta không sao… A…”
Xe ngựa xóc nảy làm cơ thể vốn chưa kịp ổn định lại nghiêng về phía trước, đôi môi khẽ nhếch sượt qua má phải của Tô Lăng.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Hai người đều ngẩn ra, mở to hai mắt.
Trong khoang xe khá rộng rãi, sự mập mờ bỗng chốc lan tràn.
Trái tim Trình Diệc Nhiên nảy lên bình bịch, thân thể nhanh chóng lùi về sau. Nàng đè nhẹ lên ngực, dường như làm vậy sẽ giúp trái tim đang đập dữ dội thành thật nằm yên trong lồng ngực.
Nhưng cảm giác như bị điện giật này lại làm cho da đầu Trình Diệc Nhiên tê dại, tựa như động tác êm ái của mẫu thân khi bà chải đầu cho nàng, lại giống như khi còn bé nghịch nước dưới sông Sông Tuyền.
Vừa vui mừng mà cũng vừa sợ hãi, có chút chờ mong cũng có chút bất an.
Trong đầu Trình Diệc Nhiên bỗng nảy lên một suy nghĩ, dường như nàng có tâm tư khó nói đối với Tô Lăng.
Vẫn là Tô Lăng phản ứng trước.
Gặp phải chuyện này, cậu cũng thật sự bất ngờ. Nhưng thấy động tác của nàng cứng ngắc, thần sắc đờ đẫn, không biết có phải bị dọa sợ không. Không muốn nàng khó xử, Tô Lăng bèn ho nhẹ một tiếng, tùy ý vén rèm nhìn ra phía ngoài, trong miệng lại nói: “Phố Cảnh Xuân cũng gần đến rồi chứ?”
“Bẩm công tử, nhanh thôi, quẹo một cái là đến.”
Gió mát xuyên qua khe hở màn xe thổi vào.
Trình Diệc Nhiên chậm rãi thở ra một hơi, nhưng suy nghĩ ban nãy khiến gò má nàng nóng lên. Nàng cúi đầu, vô thức vặn vặn ngón tay, nhịn không được lặng lẽ nghiêng đầu nhìn người còn lại trong xe.
Cậu ấy đang ngồi một cách đoan chính, một tay vén màn xe, đưa đầu ra bên ngoài.
Từ góc độ này, nàng chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng thần thánh của Tô Lăng.
Nhưng vừa nhìn thấy góc nghiêng kia, trong nháy mắt, hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trước mắt nàng.
Khuôn mặt càng nóng hơn.
Hình như nàng không cẩn thận hôn trúng má phải cậu ấy…
A a a a a a….
Nếu chẳng phải Tô Lăng còn ở đây, Trình Diệc Nhiên nghĩ có thể mình sẽ không khống chế được mà dùng hai tay che mặt mất.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng trước đây tay cũng đã nắm, ôm cũng đã ôm.
Vì sao lần này phản ứng lại không bình thường như vậy?
“Đã đến phố Cảnh Xuân.” Ngoài xe ngựa, xa phu lên tiếng nhắc nhở.
Tô Lăng “Ừ” một tiếng, nhảy xuống trước. Cậu đứng vững trên mặt đất, đưa tay về phía xe ngựa: “Xuống đây đi.”
Ánh mắt Trình Diệc Nhiên lướt qua bàn tay thon dài trắng trẻo và vết sẹo trong lòng bàn tay kia bỗng trấn định hơn nhiều.
Nàng thoáng do dự, có chút chột dạ: “Không cần đỡ, ta tự xuống được.”
Đẩy tay Tô Lăng ra, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.
Tô Lăng chỉ cười một tiếng, đi theo sau lưng, nhìn nàng gõ cửa Trình gia.
“Thì ra gia đình nàng còn một trạch viện ở đây.”
“À, đúng vậy.” Trình Diệc Nhiên trả lời, “Lúc trước, khi phụ thân ta còn làm quan ở Kinh thành đã ở đây. Sau này Đại ca của ta cũng ở một thời gian, Đại ca chuyển đi, nơi này không còn ai ở nữa. Chỉ sợ là phải dọn dẹp một phen ra trò đây.”
Đang nói chuyện, cổng đã bị người bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Ân thúc vừa nhìn thấy Trình Diệc Nhiên, trên mặt ngập tràn ý cười: “Ơ…” Ánh mắt ông vừa chuyển, đánh một vòng ra Tô Lăng đang đứng phía sau Trình Diệc Nhiên lại đánh ngược về, kinh ngạc nói: “Ngươi không phải là người, người trong thư viện kia …”
Học trò trong thư viện rất nhiều, Ân thúc nhìn Tô Lăng quen mắt nhưng trong phút chốc lại không nhớ nổi là ai.
“Tô Lăng.” Tô Lăng cười một tiếng, tự mình nói tiếp.
Ân thúc càng thêm ngạc nhiên: “Sao ngươi lại ở chỗ này?” Ông hỏi Trình Diệc Nhiên: “Sao cháu lại đến vào lúc này? Còn chưa thu dọn xong xuôi đâu.”
“À, cháu dẫn bằng hữu đến xem một chút, cháu cũng có thể giúp thu dọn mà.” Trình Diệc Nhiên cười hì hì một tiếng. Nàng chỉ chỉ Tô Lăng, “Bằng hữu của cháu, là người mà bây giờ đi học cùng cháu.”
Trình Diệc Nhiên nhìn Tô Lăng, cố bỏ qua rung động trong lòng. Nàng tự nhủ, bằng hữu, đúng, vừa nãy mới nói là bằng hữu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-72.html.]
“À---“ Ân thúc bất chợt hiểu ra, “Cũng là thư đồng à. Mời vào trong, xin mời vào.”
Trình Diệc Nhiên ngoài ý muốn, vô thức muốn nói đây không phải thư đồng, đã thấy Tô Lăng gật đầu đồng ý. Nàng dứt khoát im miệng không nói nữa, đi cùng Tô Lăng theo Ân thúc đi vào.
“Cũng không cần cháu giúp đỡ gì.” Ân thúc vừa đi vừa nói, “Cái viện này sau Tết đã quét dọn qua một lần. Bên chỗ Nhị lão gia cũng đã phái gia đinh đến. Đây chẳng phải là tứ viện hay sao? Trong chốc lát không thể nào dọn dẹp xong. Nhưng hôm nay dọn dẹp một chỗ cho cháu đặt chân cũng có thể…”
Ân thúc vừa chỉ một gian phòng phía Bắc: “Ta đã xem qua một lần, nơi này được , lấy ánh sáng tốt, thông gió thoáng khí. Đã dọn dẹp trước, cháu có muốn xem qua một chút không?”
Trình Diệc Nhiên liên tục cảm ơn, lại hỏi: “Ân thúc, cháu có thể giúp được gì không?”
“Không cần cháu giúp.” Ân thúc lắc đầu liên tục, “Cháu ở đây, ta còn phải chăm sóc ngược lại nữa.”
Đang nói thì thím Giang bước ra từ trong gian phòng phía Bắc: “DIỆC NHIÊN về rồi à? Thu dọn xong rồi, bố trí so với gian phòng của cháu ở nhà cũng không khác nhiều lắm, chắc chắn cháu sẽ thích. Cái giường này mới mua từ chỗ bán vật dụng trong nhà, so với ở nhà còn to hơn…”
Trong lòng bà vui vẻ, vừa nhìn thấy Trình Diệc Nhiên liền vội vã nói cho nàng, cũng không để ý Ân thúc đứng bên cạnh đang nháy mắt.
Mãi cho đến khi bà nhìn thấy Tô Lăng đứng cách đó không xa, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, hối hận nảy sinh.
Sao bà có thể trực tiếp gọi khuê danh của DIỆC NHIÊN ngay trước mặt người ngoài? Lỡ người này biết được bí mật của DIỆC NHIÊN, phải làm sao bây giờ?
Ân thúc ho nhẹ mộ tiếng; “Đây cũng là thư đồng, học cùng Hoàng tử và Trình Diệc Nhiên.”
“À à, là như vậy…” Sắc mặt thím Giang xấu hổ, không biết nên khắc phục thế nào.
Trình Diệc Nhiên nhìn thấy thần sắc của bà, trong lòng vừa cảm thấy không đành lòng vừa cảm động. Nàng nói khẽ: “Thím Giang, không có việc gì đâu.” Nàng chuyển qua nhìn Tô Lăng: “Tô huynh, DIỆC NHIÊN là nhũ danh của ta.”
Ngay khi danh xưng “Tô huynh” vừa thoát ra khỏi miệng, trong lòng hai người đều cảm thấy ấm áp.
Tô Lăng “Ừ” một tiếng, hơi buồn cười. Cậu đã biết tên nàng từ lâu. Tô Lăng nhẹ nhàng gật đầu, chỉ xem như là lần đầu tiên nghe nói đến, dáng vẻ không chút hứng thú.
Thím Giang thấy Tô Lăng như thế, thấp thỏm hồi lâu nhưng nhìn thần sắc DIỆC NHIÊN vẫn bình thường như không, bà dần dần buông xuống cảm giác bất an. Có lẽ do bà không cẩn thận rồi lại suy nghĩ quá nhiều rồi? Hôm qua, ngay trước mặt công tử nhà họ Trương, chẳng phải phu nhân cũng trực tiếp gọi tên của DIỆC NHIÊN hay sao?
Đúng đúng đúng, Hoàng thượng lão gia đã hạ chỉ, còn sợ cái gì?
“Trong nhà còn chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ nên không thể chiêu đãi khách. Trình Diệc Nhiên, cháu đưa khách ra bên ngoài trước nhé.” Thím Giang nhẹ nhàng đẩy DIỆC NHIÊN.
“Vâng.” Trình Diệc Nhiên gật đầu, xoay qua Tô Lăng, “Không phải huynh còn bận việc sao? Nếu không, trước hết huynh cứ…”
Mấy chữ “Huynh cứ về trước đi” còn chưa kịp nói hết đã bị Tô Lăng ngắt lời.
Hai mắt Tô Lăng hơi híp lại: “Chúng ta nghe theo thím Giang, ra ngoài đi dạo một chút.”
Trình Diệc Nhiên không nói gì, không quá tình nguyện. Trên thực tế, nàng hy vọng mình có thể tìm được một nơi yên tĩnh, nghiêm túc tỉ mỉ phân tích tình cảm hiện tại của bản thân.
Tô Lăng nhíu mày, yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Trình Diệc Nhiên chột dạ: “Được rồi.”
Tô Lăng chỉ cong khóe môi, xem như hài lòng.
Hai người tạm biệt Ân thúc và thím Giang, rời khỏi Trình trạch, chậm rãi đi dạo gần đó.
Bên cạnh trừ Tô Lăng cũng không có người ngoài, Trình Diệc Nhiên không khỏi nhớ đến hình ảnh làm cho trái tim nàng nóng lên. May mắn là gò má vẫn còn bôi đen, dù có đỏ mặt người ngoài cũng khó nhìn ra được.
Vì sao lại có tâm tư không thể nói với Tô Lăng như thế? Rõ ràng lúc trước vẫn một mực xem cậu ấy là tỷ muội tốt cơ mà.
Chưa nói đến thân phận đặc thù của Tô Lăng, thân phận mình không xứng, chỉ việc động tâm tư vào lúc này là đã sai thời điểm rồi. Sớm không động, muộn không động, hết lần này đến lần khác ngay đúng lúc chân trước vừa nói phải là bằng hữu, chân sau lại phát hiện dường như không giống bằng hữu bình thường?
A a a a, không đúng không đúng, Trình Diệc Nhiên, mi nghĩ thế nào mà lại đòi trèo cao? Lúc này chỉ vừa mới nhộn nhạo một chút đã nghĩ đến chuyện lâu dài như thế?
Không được không được…
Từ trước đến nay, Trình Diệc Nhiên chưa hề bị rối rắm như vầy, nàng không lên tiếng mà chỉ yên lặng suy nghĩ. Bất tri bất giác, bước chân của nàng lại đồng điệu với tiết tấu của Tô Lăng.
Tô Lăng cố ý thả chậm bước chân, lại không ngờ nàng cứng đờ làm theo chính mình, nhấc chân trái, nhấc chân phải.
Ho nhẹ một tiếng, Tô Lăng thấp giọng hỏi: “Trình Diệc Nhiên?”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt ngân ngấn nước như một tầng sương mờ mỏng.
“Nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Thần sắc của Trình Diệc Nhiên tự nhiên, “Không có gì. À, đúng rồi, ta nghĩ đến chuyện thím Giang bọn họ giúp ta thu dọn phòng ở, ta có cần mua ít lễ vật gì mang về cho bọn họ hay không…”
Tô Lăng hơi kinh ngạc, tinh thần của nàng rõ ràng là không tập trung lại đi suy nghĩ chuyện này. Cậu hơi nhướng mày: “Quan hệ của nàng cùng bọn họ không tệ, ta thấy bọn họ gọi trực tiếp tên của nàng.”
“Đúng vậy, thím Giang nhìn ta lớn lên, đã gọi tên ta từ nhỏ.” Thần thái của Trình Diệc Nhiên tự nhiên, “À, hà bao và cá khô trước kia ta cho huynh đều do thím Giang làm…”
Nàng nói đến đây, trên mặt hiện lên nét ngẩn ngơ.