Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-06-22 22:38:43
Lượt xem: 191
"Khách nào vậy?" Trình Diệc Nhiên đi theo thím Giang vào nhà, không nhịn được tò mò mà hỏi.
"Từ kinh thành đến đó." Thím Giang không hề ngẩng đầu lên mà chỉ nhanh chóng bước đi.
Trình Diệc Nhiên ồ một tiếng, trong nháy mắt đã hiểu ra. Ở kinh thành, nhà bọn họ có quan hệ thân thích với hai nhà, một là nhị thúc, nhà còn lại chính là Trương gia của Bắc Hương Bá phủ. Nếu như người đến là nhị thúc thì thím Giang sẽ trực tiếp trả lời nhị gia đến, xem ra khách đến lần này là Trương gia.
"Trương gia?"
"Ừ, chứ còn ai nữa?" Thím Giang vừa trả lời xong cũng đã đến trước cửa phòng Trình Diệc Nhiên, bà nhẹ nhàng đẩy nàng vào phòng, "Ta mang cho cháu ít nước, cháu nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ y phục khác, không thể để người ta cười nhạo."
Trình Diệc Nhiên đáp “vâng”, thu dọn sửa soạn một lúc lâu, cuối cùng mới khôi phục lại dáng vẻ của một cô nương.
Cửa vừa mở ra, thím Giang đã đứng sẵn ngay trước cửa nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, vui mừng nở nụ cười: "Như vậy mới đẹp."
Thím Giang không có con cái, bà đã ở Trình gia chăm sóc cho Trình Diệc Nhiên nhiều năm nên đối với bà, Trình Diệc Nhiên cũng không khác con gái là mấy.
Trình Diệc Nhiên mỉm cười: "Đã ổn chưa ạ? Thím Giang, là ai của Trương gia tới vậy?"
Thím Giang chần chờ một chút mới nói: "Là đại gia và tứ thiếu gia của Trương gia."
Ý cười trên môi Trình Diệc Nhiên nhạt đi, nàng đáp một tiếng, thầm nghĩ: Bọn họ đến làm gì? Từ ngày nàng bắt đầu có ký ức đến nay hình như chưa từng gặp hai cha con họ đến nhà làm khách bao giờ. Mấy ngày lễ tết cũng là Trình gia đến Bắc Hương Bá phủ thăm hỏi các thứ.
Nàng ngần ngừ, nhỏ giọng nói: "Vậy chắc cũng không cần cháu qua đó đúng không? Phụ thân và nhị ca đều ở nhà, hơn nữa cũng không có khách nữ đến thì cháu qua làm gì?"
Tuy nàng phải gọi đại gia của Trương gia - Trương Bột một tiếng cữu cữu nhưng dù sao ông ta cũng không phải cữu cữu ruột thịt, hiện tại cũng không có khách nữ ghé thăm, phụ thân huynh trưởng nàng đều có ở đó, vậy đâu cần nàng đi qua.
Thế nhưng thím Giang lại cười: "Trương đại gia nói muốn gặp cháu, ông ấy nói dù sao cũng đã nhiều năm chưa thấy cháu gái ngoại, giờ dù cháu muốn lười biếng cũng không dễ đâu."
Trình Diệc Nhiên “ồ” một tiếng, thầm nhủ nếu đã nói đến mức này, xem ra nhất định không thể không gặp rồi, nàng đi theo thím Giang đến nội sảnh, quả nhiên thấy phụ mẫu và nhị ca đang ngồi cùng cha con Trương Bột.
Trương Bột khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt tròn râu dài, vô cùng hiền từ. Lúc nàng bước vào, ông đang nói gì đó với Lôi thị. Mà con trai ông ta, Trương Dục có dung mạo không quá giống phụ thân, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt. Hắn không có biểu cảm gì, đoan đoan chính chính ngồi yên, hai mắt nhìn chằm chằm ra cửa.
Trình Diệc Nhiên mới vừa xuất hiện, hắn đã lập tức nhíu mày. Tầm mắt hai người chạm nhau, Trình Diệc Nhiên giả như không có chuyện gì xảy ra mà rũ mắt xuống, ra vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.
"DIỆC NHIÊN, còn không nhanh qua đây chào hỏi cữu cữu của con." Mẫu thân Lôi thị cười nói.
Trình Diệc Nhiên gật đầu với mẫu thân một cái, bước về phía trước, hơi hơi khom gối hành lễ: "Cữu cữu."
"DIỆC NHIÊN nay đã lớn như vậy rồi, thật sự giống y như mẫu thân cháu lúc còn trẻ." Trương Bột cảm thán. Ông ta vuốt râu cười, vẻ mặt từ ái, "Lần trước mừng thọ ngoại tổ mẫu của cháu, ta bận rộn đãi khách nên không có cơ hội gặp cháu. Thì ra nay cháu đã lớn như vậy rồi, cữu cữu cũng không có gì tốt tặng cháu, ở đây ta có hai hồ lô bằng ngọc, cháu cầm lấy chơi tạm đi vậy."
Ông ta nói xong liền tìm tìm trong tay áo, lấy ra hai cái hồ lô tinh xảo bằng ngọc đưa cho nàng.
Trình Diệc Nhiên vô thức lùi về phía sau, nhìn về phía mẫu thân mình, đến khi được cái gật đầu của bà mới đưa tay nhận lấy đồ, nàng nói lời cảm ơn: "Đa tạ cữu cữu."
"Chỉ là một chút quà vặt, không cần khách khí." Thần sắc Trương Bột càng lúc càng từ ái hơn, "DIỆC NHIÊN đã bao nhiêu tuổi rồi? Ngày thường cháu thích làm gì?"
Mấy vấn đề như vậy không phải lần đầu Trình Diệc Nhiên gặp phải, nàng khẽ mỉm cười trả lời lần lượt từng câu một.
"Chỉ chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi..." Trương Bột cảm thán, "Lần trước, khi ta gặp cháu chỉ mới cao có chừng này."
Ông ta nói xong bèn dùng tay ước lượng ngang chừng thắt lưng một chút.
Lôi thị tiếp lời: "Huynh trưởng cũng nói là lần trước mà, từ đó đến nay đã cách không biết bao nhiêu năm." Bà đưa mắt nhìn nữ nhi đang yên lặng đứng kia, nói: "DIỆC NHIÊN, nhị tẩu tìm cho con mấy kiểu hoa văn hoa cỏ khác nhau, con đã thêu xong chưa?"
"Ơ?" Trình Diệc Nhiên mở to mắt, nàng không rành thêu thùa may vá thì hoa hoa cỏ cỏ cái gì? Tuy nhiên, Trình Diệc Nhiên nhanh chóng suy nghĩ, lấy lại tinh thần rồi nhỏ giọng trả lời, "Dạ vẫn chưa ạ."
"Nếu con vội thì về trước làm đi, tháng sau là đến sinh nhật của Đoan Nương rồi." Lôi thị cười nói, "Không phải con bảo muốn thêu làm quà tặng cho con bé sao?"
"Đúng là có chuyện đó, vậy nữ nhi xin phép được cáo lui trước." Trình Diệc Nhiên vô cùng phối hợp, nàng chậm rãi cúi chào, từ từ lui xuống.
Nàng ra khỏi phòng, đi xuyên qua nội viện thêm mấy bước, lúc ngẩng đầu lên thì thấy thím Giang đang nhanh chóng bước lại phía này.
Thím Giang liếc mắt nhìn đôi hồ lô bằng ngọc trong tay Trình Diệc Nhiên, mỉm cười nói: "Hai quả hồ lô này rất đẹp, nhiều phúc nhiều lộc, mang theo điềm tốt chiêu tài, dùng làm vật trang trí treo trên váy cũng không tệ."
Trình Diệc Nhiên cười khẽ, khoát tay nói: "Đã lâu rồi cháu không mặc trang phục nữ, có lẽ không cần dùng làm vật trang trí kiểu đó."
Tuy nhiên hồ lô bằng ngọc này chạm vào cảm thấy mát lạnh, chất lượng cũng không tệ. Trương đại cữu cữu ra tay cũng thật hào phóng, không biết lần này ông ta đến đây có mục đích gì.
Sau khi Trình Diệc Nhiên rời đi, câu chuyện trong thính đường lập tức quay về chủ đề chính.
Trương Bột thở dài: "Đứa nhỏ này quá hồ đồ, không cẩn thận xảy ra cãi vã với bạn cùng phòng trong Quốc Tử Giám, gây ra chuyện lớn nên bị Quốc Tử Giảm gạch tên. Cũng không thể để nó ở nhà mãi mà bỏ bê việc học. Ta nghĩ một hồi đành mang nó đến thư viện Sùng Đức, ta không mong nó đề tên bảng vàng, chỉ mong muội phu dạy cháu vài đạo lý làm người là được..."
Chuyện này ông ta đã nói sơ qua trong thư, bây giờ đưa con trai đến lại nặng nề thuật lại mọi chuyện một lần nữa, liếc mắt ra hiệu với con, người kia nhận được ám hiệu của ông ta lập tức đứng lên hành lễ với Trình Uyên: "Phu tử."
Trình Uyên đưa tay chặn lại, quay sang phía Trương Bột, nói: "Cữu huynh có chỗ không biết, tuy ta là hiệu trưởng nhưng bây giờ đa phần chuyện ở thư viện đều do Văn Sơn xử lý."
Ông nói xong, quay qua Trình Khải: "Văn Sơn, biểu đệ của con đã đến thư viện thì sau này con quan tâm chiếu cố nó ít nhiều nhé…"
Tính tình Trình Khải xưa nay vẫn luôn thẳng thắn, trước giờ không thích mấy chuyện như vậy, dù bây giờ đối phương có là biểu đệ đi chăng nữa nhưng nếu bảo hắn chiếu cố, trong lòng hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy mâu thuẫn. Nhưng dù sao thì đây cũng là con ruột của cữu cữu, hơn nữa phụ thân lại công khai dặn dò, Trình Khải đành đứng lên hành lễ rồi nói: "Con biết rồi ạ."
Hắn nói xong liền quay sang phía Trương Dục: "Phàm là học trò muốn vào thư viện, trước tiên phải kiểm tra một lượt, trước đó biểu đệ đã học tập ở Quốc Tử Giám chắc có lẽ đề thi của thư viện Sùng Đức sẽ không làm khó đệ. Từ giờ đến trưa vẫn còn một khoảng thời gian, đệ theo ta đến đây một chút."
Trương Dục chắp tay hành lễ: "Dạ."
Biểu huynh biểu đệ hai người rời đi, Trương Bột lại không nhịn được thở dài một hơi, cất tiếng nói với Trình Uyên: "Ta có ba đứa con trai, nó là đứa nhỏ nhất và cũng là đứa không hiểu chuyện, khiến ta lo lắng nhiều nhất..."
Lôi thị cười khẽ, vô cùng khách khí nói: “Cháu vẫn còn nhỏ, nếu không hiểu chuyện thì dạy dỗ nhiều thêm một chút là được."
"Ta lại không có phúc như hai người, có hai con trai thì cả hai đều nổi bật giỏi giang, ngay cả DIỆC NHIÊN cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện." Trương Bột cảm thán.
Ý cười trên mặt Lôi thị càng lúc càng cứng lại, bà cầm chén trà nhỏ bên cạnh lên, nhấp một miếng không nói gì nữa.
Trình Uyên tiếp lời: "Ta nhớ cữu huynh rất thích ăn cá, vừa hay trời mới vào thu, cá ở sông Song Tuyền rất tươi, thích hợp dùng chung với rượu ngon mà ta đã cất kỹ bao năm, chúng ta phải uống cùng nhau một chén mới được."
Trọng tâm câu chuyện cứ như vậy mà bị đưa sang hướng khác.
Bởi vì có khách nên cơm trưa của Trình gia hôm nay phong phú hơn ngày thường. Có điều Trình Diệc Nhiên ngại phiền và cũng có chút kiêng kỵ hình ảnh của bản thân nên không đến tiền viện mà chỉ tự dùng cơm trưa trong viện của mình.
Nàng đang mặc nữ trang nên không tiện ra ngoài, sau khi dùng cơm trưa xong, ngồi thêm một chút là quay về phòng nghỉ ngơi.
Mỗi ngày ở thư viện nàng đều phải tập trung tinh thần, bây giờ vừa được thả lỏng liền ngủ một giấc thật sâu, đến lúc nàng tỉnh lại lần nữa thì đã gần giở Thân. Trình Diệc Nhiên nhìn sắc trời, đoán có lẽ phụ tử Trương gia đã trên đường về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-37.html.]
"DIỆC NHIÊN, hôm nay có cá khô, cháu muốn nếm thử không?" Thím Giang đứng ngoài cửa hỏi.
Trình Diệc Nhiên nghe vậy nhanh chóng mở cửa, thấy trong tay thím Giang đang cầm một đĩa cá khô màu vàng. Nàng cười hì hì: "Có ạ.”
Mấy ngày trước Trình Diệc Nhiên đã đưa chỗ cá khô này cho Tô Lăng, sau khi cậu ấy ăn xong thì vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, hai mắt phát sáng khiến nàng nhận ra cá sau khi được làm khô lại ngon như vậy.
Lần này cũng để lại một phần đưa cho cậu ấy.
"Trương gia cữu cữu đã đi rồi ạ?" Trình Diệc Nhiên tò mò hỏi.
"Đi rồi, ăn xong bữa trưa thì rời đi." Thím Giang cười đáp, "Phụ thân cháu chuẩn bị rượu nhưng ông ta không uống, nghe nói là lần này đến có chút chuyện."
"Ồ." Trình Diệc Nhiên gật đầu, nàng cũng đoán được lần này phụ tử Trương gia đến đây nhất định là có chuyện gì đó.
Ăn xong cá khô xốp giòn mặn mặn, Trình Diệc Nhiên cười nói: "Tay nghề thím Giang càng ngày càng tốt, nếu đến khu chợ phía đông kinh thành mở quán ăn chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền."
Thím Giang đẩy nhẹ nàng một cái: "Lại bắt đầu chọc ta rồi, mở quán ăn cái gì?"
Trình Diệc Nhiên cười nói: "Để cháu mang cho mẫu thân nếm thử."
"Mẫu thân cháu sao có thể thích thứ này?"
Trình Diệc Nhiên cười tủm tỉm: "Cháu thích ăn thì mẫu thân cũng sẽ thích thôi."
Nàng biết mẫu thân từ nhỏ đã được nuôi trong khuê phòng, mỗi một hành động đều tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, mấy thứ như đồ ăn vặt này, nhất định bà sẽ không thích. Dù sao nàng cũng không thật sự muốn đưa cá khô cho bà ăn, hôm nay Trương gia đến đây làm khách, nàng muốn đến nói chuyện với bà, giúp bà vui vẻ hơn.
Thím Giang khẽ lắc đầu: "Vậy cháu đi đi, nếu có bị mắng thì cũng đừng khóc nhè."
"Mẫu thân mới không mắng cháu đâu." Tuy nói như vậy nhưng cuối cùng Trình Diệc Nhiên cũng không cầm cá khô đi tìm mẫu thân. Nàng lấy một chiếc khăn dùng thêu hoa vẫn còn nguyên, kích động đi tìm mẫu thân lãnh giáo tài nghệ thêu thùa của bà.
Nàng ra khỏi phòng, bước qua khỏi nguyệt môn, khó khăn lắm mới không phải đối mặt với hai người đang bước về phía này.
Người đi đầu mặc một bộ trường sam, không ai khác chính là nhị ca Trình Khải của nàng. Người còn lại mặc một thân trường bào màu xanh lam, đi theo ngay sau nhị ca, cũng chính là Trương Dục mà nàng tưởng đã về rồi.
Trình Diệc Nhiên thấy hai người này thì lập tức lui về phía sau, nấp vào một góc, cúi đầu nghiền ngẫm khăn thêu hoa trên tay.
Xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Không phải thím Giang nói Trương gia cữu cữu đã rời khỏi đây rồi sao, sao Trương Tứ vẫn còn ở đây vào giờ này?
Thấy nàng vẫn đang mặc nữ phục, Trình Khải ho nhẹ một cái, nói: "DIỆC NHIÊN, không cần né tránh, đây là tứ biểu ca của muội, cũng không phải người ngoài."
"Dạ." Trình Diệc Nhiên xoay người, rũ mắt, nói, "Tứ biểu ca."
Nàng thầm nghĩ, nhị ca nói đó là tứ biểu ca nhưng Trương Tứ chưa chắc đã nghĩ như vậy đâu. Người này trí nhớ rất tốt, cũng ghi thù rất lâu.
Đuôi mắt Trình Diệc Nhiên nhanh chóng liếc thấy bàn tay nắm chặt vừa mới buông ra trong tay áo màu xanh lam của hắn, đồng thời nghe thấy giọng hắn cất lên: "Biểu muội."
Hai chữ "Biểu muội" vô cùng đơn giản, hoàn toàn không nghe ra cảm xúc gì.
Trình Tìm thấp giọng nói tiếp: "Nhị ca, muội có việc tìm mẫu thân, muội đi trước?"
Trình Khải bày ra khuôn mặt nghiêm túc, khẽ vung tay lên: "Muội đi đi."
Trình Diệc Nhiên gật đầu chào hai người bọn họ rồi vòng sang bên cạnh đi tìm mẫu thân.
Đợi sau khi nàng đi xa, Trình Khải mới cười cười với biểu đệ, nói: "Ta thấy kinh thư các thứ của đệ thật sự không tệ nhưng về mặt toán học lại kém quá nhiều."
Trương Dục lơ đễnh trả lời: "Khoa cử cũng không coi trọng toán học."
Trình Khải liếc mắt nhìn hắn: "Khoa cử có coi trọng toán học hay không là một chuyện nhưng kỳ thi hàng tháng của thư viện Sùng Đức vẫn luôn có toán học."
"Như vậy không phải đã lãng phí tinh lực sao? Toán học có ích lợi gì? Không lẽ vào lúc thi hội còn phải vừa viết văn vừa viết 《 Toán kinh 》 sao?"
Trình Khải đã trở thành phu tử được mấy năm, vẫn luôn được người ta tôn kính, nay nghe Trương Tứ nói vậy thì cảm thấy không vui. Hắn nhàn nhạt trả lời: "Quân tử lục nghệ bao gồm lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ. Nếu toán học không quan trọng thì chắc chắn sẽ không được xếp vào quân tử lục nghệ. Nếu đệ đã vào thư viện vậy cũng nên tuân theo quy tắc của thư viện, nhanh chóng học bổ túc toán học. Cho dù không có ý định làm thần toán gì đó nhưng khả năng toán học cũng không thể không bằng DIỆC NHIÊN lúc nàng mười tuổi chứ."
Trương Dục ngẩn người: "DIỆC NHIÊN?"
Trình Khải mơ hồ có chút đắc ý: "Tuy nàng là một cô nương nhưng trên phương diện toán học, nàng không hề thua kém ta."
Trước mắt Trương Dục bỗng hiện lên gương mặt xinh đẹp kia của nàng, khóe miệng hắn hơi giật giật không cho là đúng, lòng thầm nghĩ có thật là nói nàng chăng?
Hắn biết tổ mẫu có ý muốn hắn lấy Trình DIỆC NHIÊN, đối với quyết định này, thành thật mà nói hắn cũng không cảm thấy có gì phản cảm nhưng vẫn mơ hồ có chút khó chịu.
Hắn và nàng sao có thể trở thành phu thê? Rõ ràng khi còn bé, hắn vừa thấy nàng đã có ý nghĩ muốn bắt nạt nàng rồi, về sau còn xém chút gây ra họa lớn. Hơn nữa, cũng rất nhiều năm nàng không đến Trương gia.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một ý nghĩ: Không biết đối với ý định của lão thái thái, nàng cảm thấy thế nào.
Sau khi Trình Diệc Nhiên tạm biệt nhị ca bèn nhanh chóng đi luôn một mạch, không ngừng nghỉ xíu nào. Trong lòng nàng có chút ảo não, nếu sớm biết Trương Dục vẫn còn ở đây thì nàng đã đi chậm một chút rồi.
Lôi thị đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, thấy nữ nhi đến bèn để sách xuống, cười nói: "Con bị ai làm cho tức giận vậy?"
Trình Diệc Nhiên sờ sờ gò má, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy ạ? Trên mặt con dính cái gì sao?"
Lôi thị không nhịn được cười nữa mà lấy tay dúi nhẹ vào trán nữ nhi: "Đúng vậy, viết ngay ở đây nè."
Trình Diệc Nhiên giơ tay chặn tay bà lại, nở nụ cười: "Con không tức giận." Nàng để khung thêu sang một bên, tóm lấy tay áo mẫu thân, cười nói: "Mẫu thân, con mới gặp Trương Tứ, hắn đang đi cùng nhị ca, con cứ tưởng hắn đi rồi..."
"Thằng bé chưa đi, con cho rằng lần này hai người họ đến đây làm gì?" Lôi thị không trả lời mà chỉ nhân tiện nói thêm, "Tứ lang Trương gia đến thư viện nhà chúng ta để đi học."
Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt ngạc nhiên, nàng nhớ lần trước Trương Dục còn có kín đáo phê bình thư viện Sùng Đức, sao tự nhiên lại đến đây học? Nàng lẩm bẩm, "Không phải hắn học ở Quốc Tử Giám à?" Suy nghĩ một lát lại nói thêm, "À, con biết rồi, con nghe nói học sinh của Quốc Tử Giám nếu như thi đứng từ dưới đếm lên ba lần sẽ bị đuổi..."
Không phải chứ? Nhưng ngày đó, tại Bắc Hương Bá phủ, nhìn bộ dạng nói chuyện từ tốn tự tin của hắn không giống người đứng cuối? Vậy chỉ có thể nói tính tình của hắn rất tốt rồi.
Lôi thị cười khẽ: "Gì mà thi xếp từ dưới đếm lên? Trương gia cữu cữu của con nói nó gây chuyện đánh nhau ở Quốc Tử Giám nên bị đuổi."
Trình Diệc Nhiên gật đầu: Thì ra là thế.
"Được rồi, DIỆC NHIÊN." Lôi thị uyển chuyển lựa lời, "Theo ý của nhị ca thì sau này con không thể tiếp tục đến thư viện học nữa."
"A? Vì sao ạ?" Trình Diệc Nhiên không ngờ mình lại bị liên lụy đến việc này, nàng hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Là bởi vì Trrương..."
Lôi thị dịu dàng nói: "Con đến thư viện học tập, người trong nhà biết cũng không sao, mọi người sẽ bao che cho con. Nhưng dù sao Trương Dục chỉ là thân thích, con đã từng mặc nữ trang xuất hiện trước mặt thằng bé, khó mà bảo đảm đến thư viện nó sẽ không nhận ra con. Nếu chẳng may không cẩn thận tiết lộ thân phận của con sẽ không tốt." Bà nhẹ nhàng sờ đầu nữ nhi, giọng nói càng thêm dịu dàng: "DIỆC NHIÊN của ta, sau này con phải lập gia đình nữa."