Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-07-01 18:43:34
Lượt xem: 55
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, cho phép nữ tử tham gia khoa cử. – Là khoa cử của triều đình chứ không chỉ riêng kỳ thi Bác học hoành từ, đây còn là lần đầu tiên của Đại Chu.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới Đại Chu đều nghị luận sôi nổi.
Lúc trước Tần Thái sư dưỡng bệnh xin nghỉ, đến khi ông hồi triều, kết quả hết thảy đều đã định. Thế nhưng ông vẫn không quên thể hiện ý tứ phản đối của mình. Điều đáng tiếc là Hoàng đế đã thể hiện thái độ kiên quyết, không có ý thoái nhượng. Chu Thái phó cũng ủng hộ Hoàng đế. Lúc này Tần Thái sư chỉ có thể từ bỏ.
Sau khi hạ triều, triều thần rời đi.
Đỗ Duật bước nhanh, đuổi theo Chu Thái phó, vừa cười vừa chắp tay: “Chu đại nhân…”
“Đỗ đại nhân.” Chu Thái phó đáp lễ, dừng lại và đi cùng cậu ta.
Đỗ Duật cười nói: “Kỳ thật ta có hơi bất ngờ, không nghĩ đến Chu đại nhân thế nhưng lại ủng hộ nữ tử tham gia khoa cử.”
Thấy bên cạnh cũng không có ai, Chu Thái phó mới nói: “Đỗ đại nhân hiểu lầm rồi, lão phu không ủng hộ.”
“Hả?” Đỗ Duật nhướng mày, rất kinh ngạc, “Nhưng vừa rồi Chu đại nhân ở trên triều…”
“Chỉ là không phản đối thôi.” Chu Thái phó nhẹ nhàng nói. Hơn nữa, ông rất mang ơn Hoàng đế và Đỗ Duật.
Đỗ Duật gật đầu, trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: “Hạ quan cả gan, muốn hỏi Chu đại nhân một chuyện riêng tư.”
“Chuyện gì?”
“Lệnh thiên kim vân du đã trở về chưa?” Đỗ Duật vừa nói xong, chợt có chút hối hận. Là cậu ta càn rỡ, loại chuyện này không nên tìm hiểu. Vì thế, cậu ta vội nói: “Là Đỗ Duật thất lễ, Chu đại nhân đừng để trong lòng.”
Chu Thái phó liếc nhìn cậu ta, thoáng chần chờ, nói: “Đã trở về, thân thể cũng dưỡng tốt, chỉ sợ không dùng được thuốc của Thái thượng hoàng ban cho.”
Đỗ Duật cười: “Không dùng được không phải càng tốt sao? Là thuốc ba phần độc, có thể không uống là tốt nhất.”
Bọn họ đều rất rõ, tình trạng thể chất hiện tại của Thái thượng hoàng không thể uy h.i.ế.p được Chu đại tiểu thư.
Ánh mặt trời chiếu trên người bọn họ, Đỗ Tu Viễn trẻ tuổi cao gầy, dung mạo tuấn tú. Chu Thái phó trong lòng chợt động nhưng ngay sau đó, ông lại lắc đầu.
Không ổn, không ổn.
--
Thời gian này Trình Diệc Nhiên vẫn luôn bận chuyện của mình, chỉ là chuyện Liên Quyên tham gia khoa cử lớn như vậy cũng có nghe thấy.
Nữ tử tham gia khoa cử, ý nghĩa nữ tử cũng có thể có quyền tham gia thảo luận chính sự, đối với chuyện đề cao địa vị nữ tử mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt.
Buổi tối nàng cũng nói chuyện này với Tô Lăng, nàng cảm thán: “Vị cô nương này đúng là khó lường, là nữ tử tham gia khoa cử đầu tiên.”
Tô Lăng nhìn nàng: “Nếu nói người đầu tiên, hẳn là nàng mới đúng.” Cậu dừng lại một lát rồi nói: “Nếu trước đây không có nàng tham gia kỳ thi Bác Học Hoành Từ, chỉ sợ cũng sẽ không có nữ tử nào nghĩ đến thi khoa cử.”
Càng quan trọng hơn là, cũng không có nữ nhân nào dám. Là do trước đây DIỆC NHIÊN tham gia khảo thí Bác Học Hoành Từ, sau khi ở Dao Quang điện bị người khác vạch trần thân phận, bọn họ nắm lấy lỗ hổng của tư cách khảo thí. Việc này thiên hạ đều biết, không biết ảnh hưởng đến bao nhiêu người.
“Hừm.” Trình Diệc Nhiên nghĩ lại, hình như có khả năng là như vậy. Dù sao thì trong [ Dịch Thoa Ký] không có sự kiện nào lớn như việc nữ tử tham gia thi khoa cử như vậy. [Dịch Thoa Ký] đề cao địa vị nữ tử, chỉ vài câu ít ỏi, vô cùng ngắn gọn, súc tích. Quả thật không dễ dàng để làm được điều đó.
Trình Diệc Nhiên kỳ vọng vào vị cô nương Liên Quyên kia có thể lấy được thành tích tốt, chứng minh nữ tử cũng không thua kém nam tử, cũng có thể b.ắ.n phát s.ú.n.g đầu tiên.
--
Trong sự chờ đợi của đám đông, Liên Quyên lần lượt thông qua phủ thí và viện thí, trở thành một “nhân tài” thực sự.
Đây cũng xem như nữ tú tài đầu tiên của Đại Chu. Mọi người đều chỉ cho rằng nàng sẽ làm được, sẽ trúng cử ở kỳ thi mùa thu kế tiếp, rồi lại trúng cử trong kỳ thi tiến sĩ tiếp theo… Đáng tiếc ở kỳ thi mùa thu, thành tích nàng sa sút.
Tuy nhiên nàng có thân phận tú tài, đại biểu cho việc nàng có rất nhiều đặc quyền, có thể gặp quan không quỳ, mỗi tháng có thể đến lãnh gạo, mì và bạc trợ cấp, người thường cũng không thể đến bắt nạt nàng.
-- Đây là đối với bản thân nàng mà nói.
Đối với Đại Chu mà nói, chuyện của Liên Quyên ảnh hưởng không nhỏ. Nó chính thức cho thấy nữ tử được tham gia khoa cử cùng nam tử. Dần dần, có nhiều nữ tử chủ động hoặc bị động cầm lấy sách vở. – Có thể vinh quang tỏa sáng không chỉ có nam tử.
Liên Quyên đối với kỳ khảo thí bất lợi của mình tựa hồ cũng không thất vọng, nàng tuyên bố sẽ lên kế hoạch học tập chăm chỉ, ba năm sau lại tham gia khảo thí.
Huyện lệnh Tuy Dương tự mình đem bạc, gạo và mì đưa đến nhà của nữ tú tài là nàng.
Thế nhưng thái độ của Liên Quyên nhàn nhạt, chỉ đơn giản nói cảm ơn nhưng thật ra lão phụ thân của nàng lại kích động.
Sau khi huyện lệnh Tuy Dương trở về huyện nha thuận tiện hỏi tình hình Liên Quyên: “Bản quan trước đây không hỏi qua, tình hình trong nhà Liên tú tài như thế nào? Một nữ nhân, học hành có thể lợi hại như vậy sao? Trong huyện Tuy Dương cũng có người phí tâm tư dạy dỗ nữ nhi sao? Bản quan liền đi đến nhà, thấy bọn họ không giống như chịu tiêu tiền dạy học cho nữ nhi…”
Hoàng sư gia bên cạnh nói: “Đại nhân, điều này thì tiểu nhân biết. Nói đến Liên tú tài, phải nói từ phụ thân nàng trước. Liên lão gia lúc còn trẻ dốc lòng học tập, đáng tiếc mãi đến hơn ba tuổi mới qua kỳ thi đồng sinh, Liên tú tài đều chưa từng thi đậu. Ông ta suy nghĩ, liền muốn sinh đứa con trai dạy dỗ thật tốt…”
Huyện lệnh Tuy Dương nhíu mày: “Bản quan nhớ rõ, Trình ông lão Liên gia không có nhi tử?”
Hoàng sư gia chậm rãi gật đầu: “Còn không phải là thế? Phu nhân Liên lão gia tử họ Thường, sinh hạ liên tiếp ba nữ nhi, lại không chịu nạp tiểu thiếp. Đại nhân đoán xem, về sau bà ta làm cái gì?”
“Làm gì?” Huyện lệnh Tuy Dương cũng tò mò.
“Thường thị sinh người con thứ tư vẫn là nữ nhi, chính là Liên tú tài. Tên trước đây của Liên tú tài không gọi Liên Quyên mà là Liên Quyển - đọc vạn cuốn sách.” Trên mặt Hoàng sư gia mang chút thần bí, “Đại nhân có điều không biết, lúc Liên tú tài sinh hạ, không biết Thường thị suy nghĩ như thế nào, mua chuộc bà mụ, nói mình sinh hạ con trai.”
“Ồ, còn có chuyện như vậy sao?” Huyện lệnh Tuy Dương kinh ngạc hơn.
“Đúng vậy, đại nhân, ngài mới đến năm nay, chuyện này năm đó rất lớn.” Hoàng sư gia thấy huyện lệnh hứng thú càng nói hăng say hơn, “Chăm sóc em bé đều có nhũ mẫu nha hoàn, Liên lão gia tử không tận tay chăm đứa bé, cũng không có khả năng lột đồ ra nhìn xem rốt cuộc là nhi tử hay nữ nhi, chỉ một lòng một dạ dạy dỗ thật tốt, vì thế còn mời vài phu tử lợi hại ở đâu đến. Liên Quyên này cũng không chịu thua kém, quả thật thông minh, có tố chất thần đồng. Đáng tiếc, rốt cuộc phụ thân nàng cũng biết nàng là nữ giả nam.”
Huyện lệnh Tuy Dương trầm ngâm: “Thì ra là như vậy…’
“Ông lão Liên gia lúc ấy thiếu điều tức chết, còn nói muốn đánh c.h.ế.t mẹ con bọn họ. Liên tú tài che chắn trước mặt Thường thị, nói cái gì mà nhi tử có thể làm, nàng cũng có thể làm. Nghe vậy Liên lão gia trực tiếp nói, “Nhi tử tham gia khoa cử làm rạng rỡ vinh quang, ngươi cũng có thể sao?” Ôi, không ngờ nàng ấy làm được.” Hoàng sư gia nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Chuyện xảy ra không lâu, Thường thị cũng mất. Sau này thì Liên tú tài sửa lại tên, cũng không biết có còn học hành hay không…”
Huyện lệnh Tuy Dương trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chắc là còn.” Ông lấy lại bình tĩnh: “Như vậy, khi bản quan dâng tấu chương sẽ kỹ càng tỉ mỉ nói chuyện của Liên tú tài.”
Có lẽ còn được triều đình khen ngợi không chừng.
—
Tô Lăng nghe được câu chuyện của Liên Quyên cũng đã là tháng mười năm nay.
Cậu thầm nói, chuyện này quả thật là truyền kỳ, DIỆC NHIÊN khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú.
Vì thế lúc rãnh rỗi, Tô Lăng kể chuyện của Liên Quyên với Trình Diệc Nhiên, thở dài: “Thật sự có người giả thành nam tử giống nàng.”
Trình Diệc Nhiên trố mắt trong chốc lát, thầm nghĩ, vị cô nương Liên Quyên này cũng thật giống nữ chính của kịch bản, mới vừa sinh hạ đã bị mẫu thân cứng rắn nuôi thành nhi tử đến lớn.
Nghe Tô Lăng nói với mình, Trình Diệc Nhiên hồi phục tinh thần, cười nói: “Đương nhiên là có nha, có phải chàng đã quên vị hiếu nữ báo thù cho cha kia rồi không?” Nàng bỗng nhiên nhớ đến chuyện trước đây, liếc xéo Tô Lăng, hạ giọng: “A, đúng rồi, ngay từ đầu, ta cũng cho rằng chàng là nữ giả nam trang giống ta…”
Trán Tô Lăng giật giật, cười như không cười nhìn nàng: “Nàng không nói, ta thiếu chút nữa đã quên.”
Trình Diệc Nhiên vội xua tay: “Dĩ nhiên không phải ta cố ý, ta chỉ cho rằng chàng cải trang quá thành công.”
“Đúng không? Thành công cỡ nào?” Tô Lăng nói xong đã đứng sau lưng nàng, bế ngang nàng lên, “Là nam hay nữ, nàng có cần kiểm tra một chút không?”
Tô Lăng khẽ nghiêng người nàng, dọa Trình Diệc Nhiên vội vàng ôm lấy cổ cậu, mềm giọng nói: “Đừng nháo, đừng nháo, nếu chàng lộn xộn, chàng sẽ phải hối hận.”
Tô Lăng cố ý nghiêm mặt: “Hối hận thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-178.html.]
Trình Diệc Nhiên cũng bày ra bộ dạng hung dữ: “Ta, ta sẽ không để ý đến chàng ba ngày.”
“Ai nha, nàng nói như vậy, đúng thật có chút phiền phức.” Tô Lăng cố ý than một tiếng, ôm nàng đi đến bên giường, trực tiếp ném nàng lên giường, thân thể cũng đè lên người nàng, “Không để ý đến ta? Ta đây cũng có biện pháp khiến nàng mở miệng.”
Trình Diệc Nhiên giơ tay ngăn cản: “Ban ngày ban mặt, chàng đừng có quậy. Trước đây có người nói ta rất được sủng ái, nếu chàng lại thế, bọn họ lại nói ta là yêu Hậu gây họa cho đất nước thì làm sao bây giờ?”
Tô Lăng hơi khựng lại, như thể thật sự để ý đến lời nói của nàng. Tay cậu vừa động chuyển đến bên hông nàng, cách lớp quần áo, khều nhẹ vòng eo mềm mại của nàng, khẽ nói: “Vậy cũng tốt.”
Trình Diệc Nhiên không chịu được nhột, bị Tô Lăng đánh lén, cười khanh khách không ngừng, liên tục xin tha.
Hai người cười đùa một trận mới chịu dừng lại, ngồi đối diện nhau.
Trình Diệc Nhiên sửa soạn lại mái tóc tán loạn, gương mặt đỏ ửng: “Đúng rồi, ta muốn ra ngoài mấy ngày. Nghe nói tam ca ta đính hôn, ta phải đi chúc mừng huynh ấy.”
Tô Lăng gật đầu: “Ta và nàng cùng đi?”
“Không cần không cần.” Trình Diệc Nhiên xua xua tay, “Huynh ấy thấy chàng sẽ câu nệ, một mình ta đi được rồi. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, vừa hay có thể trò chuyện với nhau một lát.”
Tô Lăng thấy nàng như thế cũng không bắt buộc: “Ta bảo Yến Sơn dẫn người đi theo nàng.”
--
Trình Diệc Nhiên không trực tiếp đến nhà nhị thúc mà đi đến tòa nhà Trình gia ở Kinh thành trước, tìm người chuyển lời cho Trình Thụy, ở chỗ này đợi hắn.
Trình Thụy rất nhanh đã đến, kết quả thi năm nay của hắn đã trúng cử, xếp hạng cũng không tệ lắm, đợi đến đầu xuân năm tới sẽ thi hội. Thấy Trình Diệc Nhiên tìm, hắn hơi bất ngờ, liền hành lễ: “Nương nương…”
“Ca ca.” Trình Diệc Nhiên cười rạng rỡ nhìn hắn, ngăn cản hắn làm lễ, “Lần này ta đến chúc mừng huynh. Sau trúng cử lại đính hôn, đây có được xem là song hỷ lâm môn không?”
“Cảm ơn.” Trình Thụy chỉ cười cười, “Xếp hạng cũng không tốt lắm, không so được với bọn đại ca, cũng không so được với muội.”
Ánh mặt trời vừa vặn chiếu rọi lên huynh muội bọn họ ngồi đối diện nhau, giống như trước đây.
Trình Diệc Nhiên rót trà cho hai người, mỉm cười: “Ta và các huynh không giống nhau, tam ca rất lợi hại nha, chuẩn bị cho tốt, kỳ thi mùa xuân năm tới khẳng định có thể đậu tiến sĩ.” Trên gương mặt thanh lệ của nàng lộ ra thần sắc tò mò: “Tam ca, huynh có gặp qua tam tẩu tương lai chưa?”
“… Gặp rồi.” Trình Thụy nhẹ nhàng gật đầu, “Muội cũng đã gặp qua, chính là biểu muội Triệu gia.”
“Biểu muội Triệu gia à.” Trình Diệc Nhiên biết vị hôn thê của tam ca là cháu gái bên ngoại của nhị thẩm Triệu thị, thân càng thêm thân. Nàng nhẹ giọng nói, “Vậy cũng tốt, mọi người đều biết nhau, tình cảm cũng có.”
Trình Thụy chỉ khẽ cười, cũng không nói lời nào.
Hắn biết mình phải cưới biểu muội Triệu gia. Mẫu thân Triệu thị trước đây có nói qua, muốn thân càng thêm thân. Ngày hôm đó trong lúc vô tình hắn nghe mẫu thân Triệu thị và muội muội Đoan Nương nói chuyện, nói là biểu muội Triệu gia nhất định sẽ một lòng với các nàng, không cần lo lắng sau khi hắn cưới vợ, sẽ xa cách các nàng.
Kỳ thật hắn rất muốn nói với bọn họ, hắn sẽ làm một người thừa kế thứ hai đủ tư cách, hiếu kính phụ mẫu, thương yêu muội muội. Những năm gần đây, đối với yêu cầu của bọn họ, trước giờ hắn cũng không làm trái ý. Mà hôn sự nhi nữ từ trước đến nay là lệnh cha mẹ, lời mối mai. Nếu bọn họ cảm thấy biểu muội Triệu gia tốt, vậy thì cứ chọn biểu muội Triệu gia đi. Dù sao hắn cũng không có người muốn ở bên cạnh nhau cả đời, cưới ai cũng đều giống nhau.
“Không nói về ta nữa.” Trình Thụy uống một ngụm trà, “DIỆC NHIÊN, à không, nương nương, nói một chút về chuyện của muội đi. Bên kia Đoan Nương đã có tin mừng, còn muội thì sao? Muội xuất giá sớm hơn Đoan Nương hai tháng. Khi nào muội cho ta lên chức cữu cữu?”
Năm tháng trước, Đoan Nương xuất giá, vẫn luôn không thấy động tĩnh gì, Triệu thị cầu thần bái phật, cũng may tháng sáu năm nay Ôn gia bên kia truyền đến tin vui, nói là Đoan Nương có thai. Triệu thị vội vàng đi chùa miếu lễ tạ thần, lại phái tâm phúc ma ma đến Thịnh gia chăm sóc Đoan Nương.
Trình Diệc Nhiên có chút nóng nảy: “Đừng hỏi muội, đừng hỏi muội, chính huynh còn chưa thành thân đâu, không ở đó mà thúc giục muội. Muội còn nhỏ, so với huynh còn nhỏ hơn một khắc đấy.”
Trình Thụy cười ha ha. Hắn nghĩ, có thể vì hai người có duyên là long phượng thai, mỗi lần nói chuyện với DIỆC NHIÊN, tâm tình đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Hắn tươi cười: “Ta nói thật, con nối dõi không phải chuyện nhỏ. Sớm sinh một chút, ta mới yên tâm, muội cũng bớt việc.”
Con nối dõi ở gia đình bình thường đã không phải chuyện nhỏ chứ huống chi là Hoàng gia có ngôi vị Hoàng đế phải kế thừa. DIỆC NHIÊN thành thân đã một năm rưỡi, cũng nên có con. Trình Thụy nhớ Tiêu Cẩn từng hứa hẹn chỉ có một người là DIỆC NHIÊN. NếDiệc Nhiên U vẫn không có con nối dõi thì dù là nạp phi tần hay lập người kế thừa khác cũng đều không phải chuyện đơn giản bớt mối âu lo.
Liếc mắt nhìn hắn, Trình Diệc Nhiên nói: “Chuyện con cái là do duyên phận, không phải muốn sinh sớm là sinh sớm. Thân thể muội không bệnh tật, lúc cần sinh nhất định sẽ sinh. Chúng ta không cần lo vấn đề này…”
“Không phải, DIỆC NHIÊN muội nghe ta nói.” Biểu tình Trình Thụy nghiêm túc, “Ta đương nhiên biết muội không có bệnh tật gì, nhưng muội phải biết rằng, loại chuyện sinh con không phải phụ nữ cố gắng là được. Có lẽ, thân thể ngài ấy có gì thì sao? Muội còn trẻ không biết nặng nhẹ. Trên đời này có vài nam tử trời sinh không thể làm cho nữ nhân mang thai. Có lẽ cũng phải để thái y khám xem…”
“Ngưng, ngưng.” Mi tâm Trình Diệc Nhiên nhảy dựng, tuy đây là ca ca ruột của nàng nhưng thảo luận chuyện sinh con với huynh ấy cũng rất kỳ quái. Nàng khẽ nói: “Tự muội hiểu rõ.” Nàng bỗng nhiên nhớ đến cái gì bèn liếc mắt nhìn tam ca, thầm nói, xem ra tam ca thật sự hiểu biết.
Huynh muội hai người đã lâu không gặp, một chút cũng không thấy xa lạ, tựa hồ vẫn nói không đủ. Nhưng hiện giờ Trình Diệc Nhiên đã sống trong cung, so với trước đây có chút bất tiện. Trước khi rời đi, nàng nói với tam ca: “Nếu huynh nhớ ta, có thể tiếp tục viết thư cho ta nha, giống như trước đây vậy.”
Trình Thụy chỉ cười: “Được.”
--
Sau khi hồi cung, Tô Lăng hỏi Trình Diệc Nhiên hôm nay thế nào.
Trình Diệc Nhiên nhìn sườn mặt Tô Lăng, không khỏi nhớ đến lời nói của tam ca, má nàng hơi đỏ, lặng lẽ dời tầm mắt.
“Làm sao vậy?” Tô Lăng chú ý đến điểm khác thường của nàng.
Trình Diệc Nhiên lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái. Nàng nghĩ nghĩ, tiến đến ôm Tô Lăng: “Ta đang nghĩ, chúng ta còn rất may mắn.”
Quen biết nhau ở thư viện, mặc dù cũng từng có hiểu lầm nhưng lưỡng tình tương duyệt nên hai người đã đến với nhau, thật sự có thể nói là may mắn khó có được.
Tô Lăng duỗi tay ôm lấy nàng, nhướng mày: “Ừm, là may mắn.”
Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tô Lăng, chúng ta đã thành thân với nhau một năm rưỡi, không có con, có phải chàng rất sốt ruột không?”
“Không có.” Tô Lăng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp phủ nhận. Cậu nhẹ nhàng vuốt gương mặt Trình Diệc Nhiên, “Mới có một năm rưỡi thôi mà.”
Đáng tiếc dù Tô Lăng không vội nhưng có người gấp thay cậu. Năm nay cậu hai mươi mốt tuổi, không tính là già. Nhưng trong triều đã có không ít người kiến nghị nạp phi tần, sớm sinh hạ con nối dõi — Tuy nhiên, Tô Lăng không muốn cho DIỆC NHIÊN biết chuyện này, làm nàng bất an.
Âm thanh cậu ôn hòa thong dong: “Việc này nàng không cần lo lắng. Đúng rồi, việc bảo vệ pháp luật mà nàng đề cập lần đó có thể sẽ trở thành sự thật.”
“Hả? Thật không?” Trình Diệc Nhiên nghe xong liền dời lực chú ý. Nàng thoát khỏi vòng tay của Tô Lăng: “Quả thật có thể sao?”
Tuy nói xã hội phong kiến, người trị lớn hơn pháp trị nhưng nếu về thân phận người phụ nữ có thể viết thành luật thì có còn hơn không.
Tô Lăng cũng không ngạc nhiên việc nàng vui mừng. Cậu chỉ cười cười: “Ta còn lừa nàng sao?”
Tuy không biết vì cái gì mà nàng chấp nhất đề cao địa vị nữ giới nhưng Tô Lăng cũng không phản đối quan điểm của nàng, hơn nữa còn nguyện ý trợ giúp nàng thực hiện suy nghĩ trong lòng.
-- Tô Lăng đương nhiên sẽ không lừa DIỆC NHIÊN. Trên thực tế, chỉnh sửa bổ sung luật Đại Chu là chuyện mà cậu đã muốn làm từ lâu. Bộ luật hiện hành của nhà Chu được định ra từ lúc khai quốc, lúc ấy vừa trải qua chiến loạn có rất nhiều hiện trạng không phù hợp. Chỉnh sửa bổ sung là điều cần phải làm.
Điều khoản luật pháp Đại Chu rất nhiều, rất qua loa về giới tính, trực tiếp làm lơ sự tồn tại của nữ giới. Rõ ràng có chút bất lợi với nữ giới. Ví như, trong cuộc sống hôn nhân, về việc kế thừa tài sản, nữ giới hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Chỉnh sửa bổ sung luật nhà Chu, có người ủng hộ cũng không thiếu người phản đối. Trong ngoài triều đình, trên khắp phố phường, thậm chí ngay trên học đường thư viện đều đang nghị luận sôi nổi vấn đề này.
Ở thư viện Sùng Đức, trên tiết luật pháp của Diệp phu tử.
Có học trò trực tiếp hỏi: “Thê sát phu và phu sát thê là cùng tội với nhau? Đây chẳng phải là lộn xộn sao?”
Vốn dĩ trong luật nhà Chu, trượng phu g.i.ế.c thê tử, quá lắm bị phán lưu đày. Mà thê tử g.i.ế.c trượng phu lại bị lăng trì xử tử. Luật mới nhà Chu hầu như đã xóa mờ phân biệt nam nữ, thống nhất lấy tội g.i.ế.c người mà nói, chỉ chia ra là cố ý hay vô tình.
Chu Lệnh Nguyệt lập tức đứng lên: “Thế nào là lộn xộn? Chẳng lẽ mạng nam nhân là mạng, mạng nữ nhân thì không phải mạng sao? Ta cảm thấy sửa đổi rất tốt. Ngươi tức giận như vậy, chẳng lẽ sợ hãi tương lai mình g.i.ế.c vợ bị phán xử tử hình?” Nàng lắc lắc đầu, vô cùng khoa trương: “Ôi chao, thật dọa người a, thật đáng sợ.”
Học trò kia tức giận đến trố mắt, rung đùi đắc ý thở dài: “Nam nhân tốt không đấu cùng nữ nhân. Thánh nhân có nói, chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung. Quả thật không sai.”
“Thôi, không cần xuyên tạc ý tứ của thánh nhân!” Chu Lệnh Nguyện tiếp tục nói, “Rõ ràng Khổng phu tử không phải nói như vậy. Lại nói, ngươi nguyện ý đánh đồng lệnh đường với tiểu nhân ư?”
Miệng lưỡi nàng sắc bén, học trò kia tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, cả giận nói: “Ngươi ăn nói cho cẩn thận!” Hắn lắc đầu, cảm thán: “Quả thật là…”
“Là như thế nào?”
…
“Được rồi, được rồi.” Diệp phu tử ra hiệu dừng tay, làm cho bọn họ dừng lại, “Luật pháp mới đều có đạo lý của luật pháp mới. Trước đây không phải các trò cũng nói luật pháp có rất nhiều chỗ không đúng sao? Luật pháp là chết, người là sống. Điều khoản luật pháp viết đơn giản, thời điểm phán xử thật sự còn phải suy xét trên nhiều phương diện… Sau này các trò làm quan, căn cứ theo luật của Đại Chu, khoan dung một ít…”
Chúng học trò đồng thời thi lễ: “Vâng, học trò xin ghi nhớ.”