Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 132

Cập nhật lúc: 2024-06-27 22:32:53
Lượt xem: 68

Không đợi Ô Duy trả lời, Tô Lăng cười khẽ một tiếng: “Mặc kệ là nam hay nữ, nàng cũng đều đã đưa ra đáp án của đề bài thứ ba.”

Ô Duy nghiến răng, chắp tay với Hoàng đế, chỉ vào Trình Diệc Nhiên nói: “Đúng, nàng xác thật đã trả lời được vấn đề thứ ba, nàng là nam hay nữ không có quan hệ gì với Hồ Chử cả. Nhưng nếu là nữ tử, đó chính là giả trang nam tử làm quan, là tội khi quân.” Phất tay áo một cái, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, lần này Hồ Chử ta muốn thỉnh giáo Đại Chu ba vấn đề, là tới thỉnh giáo sĩ tử Đại Chu, không phải tới thỉnh giáo nữ nhân.”

Trong lòng hắn biết có ngoại sử ở đây, Hoàng đế khả năng sẽ không trị tội nàng, nhưng mà hôm nay ở trước mặt Hoàng đế nhắc một câu cũng tốt thôi. Việc hôm nay, hắn thật sự canh cánh trong lòng.

Chư vị sĩ tử Đại Chu châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận. Có người trước khi nghe nói qua Trình Diệc Nhiên là thư đồng của nhị Hoàng tử, quan hệ của hai người tất nhiên rất thân thiết. Chính là nhị Hoàng tử cũng không phải c.h.é.m đinh chặt sắt phủ nhận, trả lời rất mơ hồ không rõ.

Chẳng lẽ Trình Diệc Nhiên thật sự là nữ nhân sao?

Nữ giả nam trang thi Trạng Nguyên, không phải kịch nam* mới có sao?

*Kịch nam: là loại hình nghệ thuật sân khấu ở miền nam thời xưa.

Cao Nham nổi giận đùng đùng: “Được lắm, thủ đoạn quá xuất sắc rồi. Trách không được ngươi một hai phải nói Trình huynh là nữ tử, thì ra lại muốn chơi xấu. Chẳng lẽ nói huynh ấy là nữ tử, vậy thì đề thứ ba này không tính chúng ta giải ra sao?”

Nói Trình Diệc Nhiên là nữ nhân, cậu ta không quá tin tưởng. Cậu ta tự phụ học rộng hiểu nhiều, không tin là sẽ có nữ nhân còn lợi hại hơn cậu ta đi? Trình Diệc Nhiên chỉ có thể là nam nhân, nhất định phải là nam nhân, vừa rồi bộc lộ tài năng như thế kia, sao có thể là nữ nhân được?

Ô Duy lắc đầu: “Kia thật cũng không phải... Chỉ là nàng rõ ràng là một nữ tử, vì sao lại muốn giả mạo sĩ tử, lừa gạt Hoàng đế bệ hạ, lừa gạt người trong thiên hạ kia chứ?”

Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng đế một cái, tự mình cầm lấy một chiếc đũa trên, tùy tiến búi tóc lên, không đến mức để cho mình tóc tai bù xù, biểu tình chật vật. Nàng đã sớm bình tĩnh lại, trong thâm tâm nói, nói toạc ra nàng là nữ tử cũng chẳng sao cả. Lúc này, Hoàng đế đại khái cũng sẽ giúp nàng che lấp. Về phần những chuyện sau này, về sau lại nói. Hôm nay dù sao cũng sẽ không đến mức bắt nàng t.h.o.á.t y tự chứng trong sạch đi? Nàng một mực chắc chắn nàng là nam tử, ai có thể nói gì chứ?

Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ô Duy một cái, người này thật là đáng giận.

Nàng vừa mới hướng Hoàng đế chắp tay, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên: “Nữ tử thì không thể là sĩ tử sao? Đây là cái đạo lý gì?”

Người nói chuyện đúng là Diêu hoàng hậu. Đôi môi đỏ mọng hé mở, bà không chút để ý cười cười.

Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trình Diệc Nhiên, càng thêm ngạc nhiên nghi ngờ.

Trái tim Trình Diệc Nhiên đập thình thịch muốn rớt ra ngoài, áp xuống lời nói đã đến bên môi.

Thấy Diêu thị đã lên tiếng, Hoàng đế cười ha ha, nói tiếp: “Ô Duy, ngươi hôm nay chính là sai quá sai. Ba đề bài, có cái nào là không xảo quyệt. Hiện tại có người giải được, ngươi lại muốn quấy rối. Ngươi tóm lấy Trình Diệc Nhiên nói mê sảng gì đó? Trẫm không ngại nói cho ngươi, Trình Diệc Nhiên là nữ tử không giả, nhưng nàng cũng là sĩ tử Đại Chu. Trẫm biết được thân phận của nàng, nàng cũng không lừa gạt trẫm.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.

“Cái gì? Trình Diệc Nhiên thật sự là nữ nhân?”

...

Tống đại nhân và Bạch đại nhân cũng bốn mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

Học trò này của bọn họ, thật sự là một cô nương?

Bạch đại nhân suy nghĩ xoay chuyển ngược trở lại, không khỏi nghĩ đến ngày đó ông muốn Trình Diệc Nhiên tham gia Bác Học Hoành, mà chuyện Trình Diệc Nhiên thoái thác không muốn tham gia...

Trên trán ông mồ hôi lạnh ròng ròng, chẳng lẽ nói...

Ông ngước mắt nhìn Trình Diệc Nhiên: Tướng mạo này, thân hình này... Trước kia ông chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này.

Trình Diệc Nhiên không nghĩ tới Hoàng đế sẽ trực tiếp thừa nhận giới tính của nàng, càng không nghĩ tới chính là, ông thế nhưng ở trước mặt mọi người lựa chọn bảo vệ nàng.

Trước kia nàng không quá thích Hoàng đế, nhưng giờ phút này nhịn không được lại sinh ra cảm tình với ông.

Trình Diệc Nhiên định thần, bước nhanh ra khỏi bàn, hướng Hoàng đế trịnh trọng thi lễ.

Ô Duy cũng ngây ngẩn cả người, Hoàng Thượng biết? Chính là, Hoàng Thượng nói đã biết, vì sao lại đồng ý? Suy nghĩ của hắn xoay chuyển cực nhanh, nháy mắt kết luận là Hoàng đế nói dối.

Hoàng đế vốn cũng không có bao nhiêu cảm tình với Ô Duy, nhưng mà hôm nay sứ giả Hồ Chử lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích sinh sự, làm trong lòng ông sinh ra chán ghét, thậm chí động sát khí. Về phần tối nay Ô Duy lấy chuyện Trình Diệc Nhiên là nữ tử ra trước mặt công chúng, ông thân là thiên tử, tất nhiên không thể nói dối. Huống chi Trình Diệc Nhiên mới vừa rồi cũng coi như lập công lớn.

Khẽ cười, ánh mắt Hoàng đế đảo qua mọi người ở đây, tiếp tục nói: “Hai năm trước, trẫm nghe nói nàng trung hiếu song toàn, tài hoa hơn người, mới ban nàng trường bào, mệnh nàng làm bạn đọc... Nàng chưa bao giờ lừa gạt trẫm cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-132.html.]

Ô Duy phía sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, hai mắt trợn lên, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng: “Không có khả năng! Kia, nàng lừa gạt người trong thiên hạ lại nói như thế nào? Nàng là nữ tử, lại tham gia khoa thi...”

Trình Diệc Nhiên âm thầm lắc lắc đầu, trong lòng khẽ nói sứ giả Hồ Chử này thật là bị đả kích đến điên luôn rồi sao? Thực rõ ràng Hoàng đế Đại Chu đã bảo vệ nàng, hắn đây là muốn làm khó dễ cho Hoàng đế Đại Chu sao?

A, đúng vậy, Ô Duy cùng Hoàng đế Đại Chu không qua lại được bao lâu. Bắt đầu từ ba đề kia, đã muốn làm khó dễ.

Hoàng đế nhíu mày.

Tô Lăng cười cười với Hoàng đế, chậm rì rì nói: “Lừa gạt người trong thiên hạ? Là từ đâu mà nói được như thế? Nghe nói Ô Duy tiên sinh tinh thông Hán học, chẳng lẽ cũng không biết Bác Học Hoành Từ khác với khoa khảo sao? Vị Trình Diệc Nhiên cô nương này, tham gia chính là Bác Học Hoành Từ. Mà Bác Học Hoành Từ vẫn chưa quy định chỉ có nam tử nhưng tham gia. Trên thực tế, đây là hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, không hạn xuất thân, không hạn tuổi, chỉ cần có thực học, lại có quan viên tam phẩm trở lên tiến cử, đều có thể tham gia. Trình Diệc Nhiên lấy thân phận nữ tử tham gia, thì có tội gì?”

Đỗ Duật đứng lên, nói tiếp: “Không sai, Đỗ mỗ may mắn làm chủ khảo tham dự sơ thí của Bác Học Hoành Từ. Hoàng Thượng xác thật không có quy định chỉ có nam tử mới nhưng tham gia. Nếu nữ nhân không thể tham gia, Hoàng Thượng sẽ không biết rõ nàng là nữ tử còn ngự bút khâm điểm cho nàng vị trí thủ khoa này.”

Bạch Thanh Tùng, Bạch đại nhân cũng đứng lên: “Đúng vậy, thư tiến cử của Trình Diệc Nhiên, là do lão phu viết. Nàng lừa gạt ai?”

Mọi người đang ngồi đều không phải hạng ngu ngốc, Hoàng đế, Hoàng hậu, nhị Hoàng tử, Đỗ đại nhân, Bạch đại nhân, đây là muốn bảo vệ Trình Diệc Nhiên.

—— Trước khi nghe nói Trình Diệc Nhiên là nữ tử, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, quả thực có người nghĩ tới khi quân phạm pháp, làm loạn kỷ cương. Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe qua mà thôi. Một là bởi vì thái độ của đám người Hoàng đế, về phần thứ hai là Trình Diệc Nhiên mới vừa vì Đại Chu dũng cảm áp chế mặt mũi của Hồ Chử, mọi người đều xem trong mắt, cũng coi như là người có công.

Đối mặt với sứ giả Hồ Chử, mọi người tất nhiên trước tiên nhất trí phối hợp ăn ý. Trong khoảng thời gian ngắn, người phụ họa rất nhiều.

“Ta sớm nhìn ra nàng là nữ tử, nơi nào xem như gạt người?”

  ...

 

Giờ phút này, suy nghĩ của Ô Duy vô cùng loạn xạ, đại não là một mảnh hỗn loạn, hắn chỉ vào quần áo trên người Trình Diệc Nhiên, vội la lên: “Không tính lừa gạt? Nàng hiện tại trên người mặc cái gì, chẳng lẽ không phải nam trang? Chẳng lẽ còn không phải gạt người?”

Mọi người không khỏi chuyển hướng sang Trình Diệc Nhiên, nhìn áo dài trên người nàng, xác thật không phải quần áo nữ tử, nhất thời hoảng hốt, không biết nên đáp lại như thế nào.

Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, dáng vẻ có chút vô tội: “Ta mặc không phải nữ trang, điểm này không giả. Nhưng việc này cũng không phải vì che giấu thân phận nữ tử, mà là bởi vì, bởi vì đây là trang phục dành cho sĩ tử đứng hạng nhất Bác Học Hoành Từ Khoa.” Nàng chỉ chỉ Cao Nham.

Cao Nham đứng thứ hai hang nhất, quần áo trên người tương tự nàng, tương tự mà lại không giống nhau, dường như đã nghiệm chứng lời nói của nàng.

“Phải không? Lại nói, ai quy định nữ nhân không thể vận áo dài?”

...

Cao Nham cười ha ha: “Trang phục trên người chúng ta, là ngự giám trong cung thống nhất sở chế. Đừng nói là nữ nhân, cho dù là thái giám, nếu đỗ Bác Học Hoành Từ Khoa, cũng có thẻ vận như vậy. Có phải Ô Duy tiên sinh cũng muốn nói một câu thái giám không phải nam nhân hay không?”

Lời nói này  nghe không được tốt lắm, đạo lý cũng có chút lệch lạc, nhưng mọi người cười ha ha, cực kỳ sung sướng.

 

-

Sắc mặt Ô Duy xám trắng, môi mấp máy. Ánh đèn vàng ấm áp kéo dài bóng dáng hắn, hai chân căng cứng, quỳ sát với mà: “Hoàng đế bệ hạ khai ân.”

Hối hận thi nhau kéo đến, hắn biết đêm nay hắn sai rồi. Có lẽ ngay từ đầu, hắn không nên dùng này ba đề này.

Hai hàng lông mày  của Hoàng đế nhíu chặt, mặt trầm như nước: “Ô Duy, trẫm thật thất vọng về ngươi. Trẫm đối với Hồ Chử cũng thật thất vọng. Lúc trước trẫm đáp ứng phát binh tương trợ, một là không đành lòng nhìn Hồ Chử nội loạn, bá tánh chịu khổ. Hai là nhớ lại hơn ba mươi năm tình hữu nghị giữa Đại Chu và Hồ Chử. Nhưng hôm nay ngươi thật sự là khiến trẫm quá thất vọng rồi. Ngươi nói Hồ Chử mới vừa kinh chiến loạn, trăm phế đãi hưng, nhất thời không có cách nào thượng cống, nếu ngươi ăn nói uyển chuyển cầu trẫm nới giãn thời gian, cũng không phải không thể. Nhưng ngươi vạn lần không nên khiêu khích Đại Chu. Ba đề của ngươi đêm nay, một đề so với một đề càng thêm xảo trá tai quái. Chính là, xảo quyệt thì có thể như thế nào? Đại Chu ta nhân tài đông đúc, dù ngươi chơi xấu không nhận, chúng ta cũng đều có phương pháp ứng đối...”

 

Hoàng đế thở dài một hơi, rồi nói tiếp: “Thế nhưng ngươi còn mưu toan nhúng tay vào triều chính Đại Chu ta, thật là đáng giận. Trẫm niệm tình mặt mũi phụ thân ngươi, không lấy tánh mạng của ngươi, ngươi trước về Tứ Phương quán đợi đi.”

Ông ngừng lại một chút, lại nói: “Về phần những lời ngươi nói, trì hoãn thượng cống...” Hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt ông trở nên thâm trầm, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Hoàng đế bệ hạ!” Giọng nói Ô Duy phát run, hối hận mà tuyệt vọng.

Hoàng đế phất phất tay, tiếp tục nói: “Trẫm sẽ viết một phong thư, giải thích những chuyện này với Hồ Chử. Trẫm muốn bá tánh Hồ Chử đều biết, vốn các ngươi là có thể trì hoãn thượng cống, đáng tiếc đều là bởi vì Ô Duy ngươi mà bọn họ không thể nghỉ ngơi lấy lại sức…”

Loading...