Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-06-25 17:11:50
Lượt xem: 87
Cũng không biết họ có ý kiến gì không nữa, dù sao thì năm trước khi mẫu thân hỏi nàng, nàng vẫn hết sức nghiêm túc phủ nhận, khăng khăng mình và Tô Lăng chỉ là bạn bè, hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì khác. Đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình đã nói với mẫu thân, Tô Lăng muốn nàng tiến cung làm thư đồng là vì muốn nàng học hành thật tốt, củng cố sở trường...
Cảm giác tự vả mặt này khiến người ta thực sự không được tự nhiên.
—
Màn đêm buông xuống, Lôi thị rời khỏi phòng nữ nhi quay về phòng mình, sau khi về phòng thì than nhẹ một tiếng.
Trình Uyên đang xem sách nghe thấy vậy hơi cau mày, ông để sách xuống hỏi thê tử: "Làm sao vậy?"
Lôi thị thoáng do dự một chút mới một năm một mười kể hết mọi chuyện vừa rồi cho ông nghe.
Trình Uyên cười cười: "Thì có làm sao đâu? Không phải nàng đã sớm đoán được rồi sao? Vậy còn tức giận làm gì? Hi nương, ta nghe nàng kể thì thấy DIỆC NHIÊN đã sớm..." Ông lấy hai ngón tay ướng lượng: "Có chút tình ý?"
"Chàng không nhìn tinh thần nữ nhi chàng mấy ngày nay sao?" Lôi thị liếc trượng phu một cái. Bà ngồi xuống bên người trượng phu, "Nào chỉ là có chút tình ý? Thiếp còn chưa kịp nói, nó đã nói trong lòng nó hiểu rõ, nhìn bộ dạng đúng là muốn che chở vị kia."
"Hi nương không thích?" Trình Uyên trầm ngâm. Phu thê nhiều năm, ông hiểu rõ thê tử, tất nhiên cũng đoán ra được bà đang lo lắng chuyện gì, "Nàng lo cho DIỆC NHIÊN sao? Nếu nàng quả thật không muốn thì chúng ta ngay lập tức liền hứa gả DIỆC NHIÊN cho người khác? Trước kia đã từng từ chối mấy nhà, nếu nhất định..."
"Chàng muốn gả cho ai?" Lôi thị cắt ngang lời trượng phu, "Trong thời gian ngắn như vậy, sao có thể kiếm được ai thích hợp? Nó còn đang làm thư đồng đó. Hơn nữa, hơn nữa..." Bà ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, "DIỆC NHIÊN đã như vậy, chàng nghĩ con bé sẽ đồng ý sao? Tuy nói hôn nhân đại sự là lệnh phụ mẫu, lời người mai mối. Nhưng nếu chúng ta không quan tâm đến suy nghĩ của con bé mà tùy tiện gả nó cho người khác, chỉ sợ trong lòng nó sẽ không vui. Đây là chuyện cả đời người, sao thiếp có thể bắt nó..."
Bà cố gắng kiềm chế hô hấp, không tiếp tục nói nữa.
Trình Uyên đưa cho bà một ly trà, bảo: "Trước tiên nàng uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi một chút đã."
Lôi thị uống trà, rồi nói tiếp: "Hơn nữa, sợ rằng phía hoàng gia cũng sẽ không đồng ý. Không phải chàng nói trước đó nhị Hoàng tử đã từng đến đề cập chuyện cầu thân sao? Thấy chàng không đồng ý, ngài ấy liền gọi DIỆC NHIÊN tiến cung làm thư đồng. Như vậy thì sao ngài ấy có thể buông tay chứ?"
Trình Uyên cười khẽ: "Vì thế, lo lắng có ích gì hay không, không phải nàng đã rõ rồi sao?" Ông vỗ nhẹ lên cánh tay thê tử: "Hi nương, đừng suy nghĩ nữa."
Lôi thị trừng mắt nhìn ông: "Đều do chàng hết, lúc đầu Đỗ gia nhắc đến chuyện cầu thân..."
—— Đến giờ bà vẫn luôn tiếc nuối việc hôn nhân không thành với Đỗ gia. Nếu chuyện hôn nhân với Đỗ gia khi đó thành công thì nào có chuyện hôm nay. Nhưng thật ra trong lòng bà hiểu rõ, nếu Hoàng thượng đã hạ chỉ muốn DIỆC NHIÊN tiến cung làm thư đồng, dù thật sự nghị thân với Đỗ gia thì hôn nhân này cũng không ổn. Huống hồ, DIỆC NHIÊN cũng không muốn.
Từ nhỏ DIỆC NHIÊN đã thích đọc sách, không có chút hứng thú nào với chuyện thêu thùa may vá. Hôm nay vậy mà có thể vì người khác đụng đến kim chỉ. Chuyện này có ý nghĩa gì, người làm mẫu thân như bà tất nhiên hiểu vô cùng rõ ràng.
Trình Uyên cười làm lành: “Rồi rồi rồi, đều là do ta."
Lôi thị lại uống thêm một ly trà nữa, sau đó để chén xuống nói tiếp: "Cũng không biết vị kia tính cách thế nào, đối xử với DIỆC NHIÊN..."
"Chuyện này ta lại biết được một chút." Trình Uyên không nhanh không chậm nói, "Lúc cậu ta còn đọc sách tại thư viện nhà chúng ta, ta có nói Văn Sơn để ý đến cậu ta một chút. Văn Sơn nói người nọ thông tuệ, kiên định hiếu học, đọc sách và bài vở không tệ, không có chỗ nào không ổn. Vào triều một năm, xử sự cũng tốt. Có thể để Hoàng thượng đồng ý chuyện DIỆC NHIÊN cải nam trang vào cung làm thư đồng, hoặc là có chút thủ đoạn, hoặc là rất có thể diện. Năm nay đi Thục Trung cứu trợ thiên tai, cũng làm rất tốt."
"Theo như lời chàng nói thì người kia rất tốt?" Sắc mặt Lôi thị có chút sợ sệt.
"Có tốt hay không, ta không biết, nhưng dù sao thì không quá tệ là được." Trình Uyên chậm rãi nói, "Hi nương, DIỆC NHIÊN thích đọc sách từ nhỏ, lại dùng thân phận nam tử ở trong thư viện nhà chúng ta bốn năm. Tứ thư ngũ kinh đều đã đọc qua, việc đời cũng đã trải kha khá. Con bé không phải loại người không có chủ kiến. Chuyện của nó, thật ra nàng cũng không cần quá lo lắng..."
Lôi thị kinh ngạc, không nói gì nhưng trong lòng thật ra đã bình tĩnh được phần nào.
Trình Uyên tiếp tục nói: "Lại nói, DIỆC NHIÊN là miếng thịt đầu quả tim của nàng, chỉ sợ trong lòng nàng, ai cũng không xứng với con bé đúng không? Còn nhớ lúc Văn Sơn nghị thân không? Hiện giờ không phải nó và thê tử cũng như keo sơn sao? Lúc vị kia còn ở thư viện đã biết chuyện DIỆC NHIÊN là một cô nương, hơn nữa còn nhanh chóng đến xin nghị thân, nhất định là có tình cảm với nó, hơn nữa sợ rằng tình ý còn không ít..."
Lôi thị lặng lẽ, một lúc lâu mới nói: "Không nói những chuyện này nữa, nghỉ ngơi thôi."
Trình Uyên cười, cũng không nói gì nữa.
—
Ngoài dự đoán của Trình Diệc Nhiên chính là ngày kế tiếp, phụ mẫu cũng không nhắc đến chuyện của nàng và Tô Lăng. Nàng thoáng thở dài một hơi, cảm giác xấu hổ cũng giảm bớt không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-107.html.]
Trình Diệc Nhiên đưa hà bao đã làm xong cho mẫu thân, đổi lại được một câu: "Vậy mà làm rất nhanh."
"Tất nhiên tất nhiên rồi." Trình Diệc Nhiên gật đầu liên tục, "Làm tặng cho mẫu thân, tất nhiên phải nhanh rồi."
Lôi thị nhìn nàng, mỉm cười: "Tháng sau Đoan Nương cập kê, con đã chuẩn bị lễ vật cho con bé chưa? Nếu vẫn chưa chuẩn bị thì chỗ ta có sẵn, con lấy ở chỗ ta trước đi."
"Có đây, con chuẩn bị xong rồi." Trình Diệc Nhiên vội nói, "Mẫu thân tốt với con nhất."
Lôi thị nhẹ xuy một tiếng: "Thôi được rồi, lời này nói ít đi một chút ta còn tin được."
Trình Diệc Nhiên cười hì hì, ôm lấy cánh tay mẫu thân làm nũng: "Con mặc kệ, dù sao người cũng tốt với con nhất."
Lôi thị vô cùng thương yêu nữ nhi, nữ nhi vừa làm nũng một chút, làm sao bà có thể chịu được. Đuôi mày khóe mắt đong đầy ý cười: "Được rồi, đã bao tuổi rồi mà tính còn như trẻ con vậy, thật kiến người khác chê cười mà."
"Không có ai chê cười cả." Trình Diệc Nhiên như vậy nhưng cũng thành thật buông lỏng tay mẫu thân ra.
Nàng ở nhà đã nhiều ngày, vội vội vàng vàng làm hà bao, bái trăng, ôn tập bài vở, bận bận bịu bịu, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh. Không để ý một chút vậy mà đã đến ngày mười tám tháng sáu.
Nàng tiến cung sớm, đến Hành Vân các.
Tô Lăng đang ở đó đọc sách, thấy nàng bước vào thì ngẩng đầu lên cười với nàng: "Ở nhà thế nào?"
"Rất tốt." Trình Diệc Nhiên vòng vo đảo mắt một hồi, thấy bốn bề vắng lặng bèn bước gần đến chỗ Tô Lăng, nói nhỏ thêm một câu, "Nhưng vẫn có chút nhớ chàng."
Sau khi nghe nàng nói thêm những lời này, Tô Lăng mở cờ trong bụng. Ngay cả bàn tay đang lật sách của cậu cũng ngưng lại đôi chút nhưng ngoài miệng lại nói: "Chỉ có chút thôi sao?"
"Tất nhiên không phải rồi..." Trình Diệc Nhiên khẽ cười, nói nhỏ, "Là rất nhớ rất nhớ."
Khóe miệng Tô Lăng hơi cong, vô cùng thỏa mãn với những lời này. Cậu kéo tay nàng, để nàng ngồi xuống gần mình, cúi đầu cười: "Ta cũng vậy."
Hai người cách nhau rất gần, Trình Diệc Nhiên có chút lo lắng lúc này sẽ có người bước vào nên không khỏi khẩn trương. Nàng khẽ đẩy Tô Lăng, bản thân mình thì nhanh chóng đứng ngay ngắn lại: "Chàng đừng nghịch, ta nói với chàng một chuyện."
"Chuyện gì? Nàng nói đi."
Trình Diệc Nhiên do dự một chút: "Mẫu thân ta đã biết."
Lúc đầu Tô Lăng còn chưa phản ứng được, nhưng nhìn sắc mặt nàng thay đổi, lòng cậu khẽ động, mơ hồ đoán ra được nhưng vẫn cố ý hỏi lại: "Biết chuyện gì?"
"Chính là chuyện của ta và chàng." Trình Diệc Nhiên không tự chủ cao giọng nói.
"Đây không phải là chuyện tốt sao?" Tô Lăng cười, "Vậy ta cho người chuẩn bị, ngay mai đến thư viện thăm bá phụ bá mẫu. Hai người họ thích gì?"
Tiếng gọi "bá phụ bá mẫu" này của Tô Lăng khiến Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt, nàng dứt khoát đưa tay ngăn lại: "Chàng vẫn nên gọi là hiệu trưởng và phu nhân đi. Bá phụ bá mẫu chỉ sợ sẽ dọa họ mất?"
Hai mắt Tô Lăng hơi nheo lại nhưng không nói gì nữa.
Trình Diệc Nhiên lại nói: "Vốn mẫu thân ta cũng không hẳn sẽ biết. Nhưng chàng lại cho người đến tặng quà trung thu, thế nên mẫu thân ta liền sinh nghi. Bà ấy lại nghe được chuyện ta đang học thêu thùa may vá nên rất nhanh đã nghĩ đến chuyện này. Chàng biết không, hồi tháng ba, chàng nhờ thím Giang đưa thư cho ta. Không biết vì sao mẫu thân lại hỏi có phải Tô Lăng chính là nhị Hoàng tử hay không. Có lẽ lúc đó bà ấy đã đoán được chút ít? Lúc đó ta còn một mực khẳng định, nói rằng chúng ta là bằng hữu..."
Nàng nói xong liền có chút ảo não.
Tô Lăng nghe vậy thấy buồn cười, cậu trầm ngâm: "Nếu ta không đến cửa bái phỏng thì thật sự quá thất lễ rồi."
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: "Ta cảm thấy..."
Nàng chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười từ bên ngoài vọng vào của Tống đại nhân, nàng đành phải dừng lại, quay trở về vị trí của mình, lật sách ra.