Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-11-14 15:11:15
Lượt xem: 37
Theo lý thuyết Khương Đường không có ở đây, bà ấy quản phòng bếp nhỏ nấu ăn cho đại nương tử Tứ gia thì phải nên cao hứng mới đúng, nhưng bà ấy nửa điểm cao hứng cũng không lên nổi, giống như bị mất đi một người đáng tin cậy vậy.
Canh gà vừa hầm xong, liền nhờ Lục Anh cô nương đưa đi, dùng lửa nhỏ ủ ấm, tỉnh lại là có thể uống.
Khương Đường ngủ đến chiều, vừa tỉnh lại trời đã tối.
Ánh nến trên bàn lấp lánh, trên người nàng đắp hai cái chăn, trán hơi ướt đẫm, giống như vừa mới đổ mồ hôi.
Trán thì lạnh, tay chân ấm áp, cổ họng cũng khó chịu.
Lục Anh ở bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật, thấy Khương Đường tỉnh lại thì cơn buồn ngủ cũng bay sạch, nàng học bộ dáng Lục Cẩm Dao sờ sờ trán Khương Đường, thành thành thật thật thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không còn nóng quá nữa, đại nương tử lại đây nhìn ngươi hai lần. Ngươi uống thuốc trước đi, uống xong rồi mới uống canh gà, nếu đói thì vẫn còn có thức ăn.”
Cổ họng Khương Đường hơi khô khốc: “Ta...”
Lục Anh nói chuyện bùm bùm như rang đậu: “Vị Yến tiểu nương tử kia đã không có việc gì rồi, nàng ấy đã trở về Yến Quốc Công phủ. An Vương phi cùng An Dương quận chúa cũng trở về rồi. Ngươi nha, thật đáng sợ, vèo một cái liền nhảy xuống, ta thấy mà kinh hoảng.”
Khương Đường ngồi dậy: “Ta không sao mà.”
Lục Anh hừ một tiếng, đứng dậy cầm cho Khương Đường một ly nước ấm trước: “Không sao ấy mà không sao, lúc ngươi ngủ phát sốt hai lần, là ta lau người cho ngươi đấy. Ngươi ấy à, mù mà cứ thích thể hiện…”
Nàng đi ra ngoài lấy thuốc, thanh âm càng ngày càng xa: “Ngươi xem ngươi đi, nằm ở trên giường cả nửa ngày rồi...”
Lục Anh bưng chén thuốc tiến vào, nhìn chằm chằm Khương Đường uống hết, sau đó bưng canh gà tới: “Đại phu nói phải bồi bổ, ngàn vạn lần không thể để hàn khí nhập thể nữa. Đại nương tử bảo ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt, phòng bếp nhỏ có Triệu đại nương, những chuyện khác có chúng ta rồi.”
Khương Đường gật gật đầu, từng ngụm từng ngụm uống canh gà: “Ta khỏe rồi mà.”
Lục Anh thấy thế vừa tức lại vừa đau lòng: “Lần sau ngươi cũng không thể như vậy nữa, cũng không phải là đại nương tử, cần ngươi phí tâm cứu làm gì. Nếu là cứu người chuyện gì cũng không có thì thôi đi, còn tự biến mình thành như vậy nữa!”
Khương Đường: “Con biết rồi, Lục lão mụ tử.”
Lục Anh vẻ mặt đe dọa nói: “Ta còn không phải vì tốt cho ngươi à.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-68.html.]
Khương Đường cười nhìn Lục Anh một cái: “Cho dù là người khác, loại thời điểm như thế này ta cũng sẽ cứu. Ta biết bơi, không phải là người mù mà thích thể hiện, nếu không biết bơi thì có đánh c.h.ế.t ta ta cũng không dám đi xuống.”
Không biết bơi, đi xuống cũng là thêm phiền phức.
Khương Đường lại uống thêm hai ngụm canh gà, tay nghề của Triệu đại nương rất tốt, lớp mỡ trên cùng của canh gà đã bỏ đi, bên trong cho táo đỏ và kỷ tử, mùi rất thơm.
Gà hầm mềm rục, đũa tách một cái là xương và thịt đã tách rời ra.
Đây có được coi như là bữa cơm dành cho nhân viên bị tai nạn lao động không?
Khương Đường vừa gặm đùi gà vừa nghe Lục Anh liên miên lải nhải: “Đại nương tử nói cho ngươi nghỉ ngơi vài ngày, nếu chưa khỏe lại thì không cho đi hầu hạ. Ngươi nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không cần quan tâm mấy cái khác. Ý tứ của đại nương tử, tiền thuốc cùng thuốc bổ đều là Yến Kỉ Đường bỏ ra, ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt là được.”
Ánh mắt Khương Đường sáng lên.
Ngoài bữa ăn của nhân viên bị tai nạn lao động còn được nghỉ ốm, tiền thuốc tiền cơm do chủ nhân chi trả. Vừa nghĩ đến kết cục nguyên thân bị c.h.ế.t cóng ở thôn trang, Khương Đường cảm thấy mình rốt cục cũng thoát khỏi vận mệnh ràng buộc rồi.
Lục Anh không rõ nguyên nhân: “Ngươi cười cái gì thế!” Khương Đường: “Nhân họa đắc phúc, cao hứng.”
“Cái đáng cao hứng là may mà ở Yến Kỉ Đường, nếu như là ở viện khác, bị sinh bệnh ai sẽ mời đại phu cho ngươi? Có bạc thì còn tốt, không có thì chờ c.h.ế.t đi.” Vốn dĩ càng nói càng tức, nhưng đến cuối cùng Lục Anh thở dài: “Ai bảo chúng ta mệnh tiện chứ...”
Chủ tử bị thương nha hoàn bị phạt, nha hoàn c.h.ế.t không ai để ý. Đây là số mệnh.
Khương Đường bưng canh gà, nàng nhớ tới sau khi nàng tới đây, lần đầu tiên Lục Anh khóc chính là sợ bị đuổi ra ngoài. Người khác nàng quản không được, nhưng ở chỗ Lục Cẩm Dao, không cần lo lắng vô duyên vô cớ bị đuổi ra ngoài.
Khương Đường kéo tay áo Lục Anh: “Canh gà này ta uống không hết, ngươi giúp ta uống một chút đi, để đến ngày mai lại sợ bị hỏng.”
Lục Anh đang thương cảm, Khương Đường cứ nhất định phải nói chuyện ăn uống: “Ngươi uống trước đi! Nếu thật uống không hết thì chờ Bội Lan các nàng trở về rồi nói sau. Còn muốn ăn gì nữa, ta đi phòng bếp nhỏ lấy cho ngươi.”
Khương Đường chỉ uống canh gà đã no rồi, nhưng mà...
“Cái gì cũng muốn ăn, ngươi lấy lại đây nhiều một chút. Đúng rồi, Hoài Hề tỷ tỷ nàng thế nào rồi?”
Lục Anh ngày thường tùy tiện, nói chuyện sẽ không mang theo gai.