Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 670: Phiên ngoại 16

Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:03:38
Lượt xem: 1

Khương Đường muốn đợi nhưng đồ đạc của cô vẫn còn ở chỗ nhà nghỉ, ở lại đây phải tiêu tiền, dù đợi thêm hai ngày cũng phải quay về. Vả lại sắp đến Tết rồi, cô cũng phải về nhà đón Tết.

Khương Đường đáp: “Chị đi bộ về cùng vậy, dù sao cũng là đi bộ đến mà. Cảm ơn em đã đưa chị tới đây.”

Cậu bé ngượng ngùng cười rồi chạy ra ngoài nói với anh Cố.

Khương Đường thu dọn ít đồ đạc, mang khoai tây nướng và trứng luộc mà bà nội bọc, rời đi về phía thị trấn.

Con đường đi là con đường lúc đến, hai người kia đi ở phía trước, Khương Đường theo đằng sau.

Dù rằng như thế, đường cũng chẳng dễ đi.

Cô đi theo có hơi vất vả, đi được nửa giờ, Cố Kiến Sơn quay đầu lại trông thấy mắt Khương Đường bị ánh mặt trời rọi phải nheo lại, sắc mặt đỏ bừng, bèn hỏi: “Cô tới du lịch à? Sao lại đến đây?”

Khương Đường vừa cất lời đã ăn cả miệng tuyết: “Tôi quay video ngắn, tới để thu thập tư liệu sống.”

Cô mỉm cười, Cố Kiến Sơn cũng cười, Cố Kiến Sơn rất trẻ tuổi, trông rất đường hoàng hơn nữa còn cực kỳ cao.

Loại thời tiết này mà có mỗi mình Khương Đường thì đúng là phải sợ chết, nhưng Cố Kiến Sơn ở đây nên cô chẳng hề sợ chút nào, hơn nữa còn có loại cảm giác thân thiết.

Cố Kiến Sơn nói: “Cô là sinh viên sao?”

Khương Đường rất xinh xắn, nhất là ở trong tuyết trông cứ như bức họa vậy.

Trông khá nhỏ người, anh còn tưởng là chị gái của cậu bé kia, kết quả lại không phải.

Trên đường có người để chuyện trò nên cũng không đến nỗi quá khó đi, Khương Đường đáp: “Vâng, nghỉ đông nên đi thăm thú.”

Trò chuyện dọc đường, thi thoảng bác sĩ chêm vào hai câu, nhưng cũng không khó chịu.

Thật ra Khương Đường có hơi tò mò đối với con người này, mà cả người anh khí tiết chính trực, cơ thể trông cực kỳ dày dặn: “Hai người đều là quân nhân sao, thường xuyên tới nơi này à, tới đây nhanh thật đấy.”

Bác sĩ đáp: “Không nhanh không được, mạng người quan trọng, tôi là bác sĩ của nơi này, anh ấy không phải mà là quân nhân đóng quân ở đây, đến đây làm việc, thi thoảng đưa tôi đến, chắc cô không biết, lúc đến tuyết rất dày, bánh lái của anh ấy đánh ra tia lửa luôn.”

Khương Đường nói: “May mà có hai người.”

Bác sĩ gãi đầu: “Nên làm mà, việc của tôi là làm cái này mà.” Lần này Cố Kiến Sơn không đáp lời.

Hai người nói chuyện suốt quãng đường, qua ba giờ đồng hồ cuối cùng cũng đến ven thị trấn.

Bác sĩ vẫn hơi không nỡ, nghĩ cách có số WeChat thế nào nhưng lại không biết mở lời ra sao.

Nói chuyện dọc đường nhưng đều là nói chuyện linh tinh trời nam đất bắc, lần đầu gặp mặt nói chuyện đến cả tên còn chẳng hỏi, nên tất nhiên không có khả năng mập mờ được.

Anh ta đang do dự thì lại nghe thấy Khương Đường nói: “Ừm, tên tôi là Khương Đường, tôi có thể thêm Wechat của hai người không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-670-phien-ngoai-16.html.]

Anh chàng bác sĩ không vui cho lắm, vì tuy trong lời này có hai người nhưng không phải nói với anh ta.

Khương Đường nhìn Cố Kiến Sơn thấy hơi xấu hổ, nghe cậu em nói người này họ Cố, nhưng tên là gì thì cô không biết.

Cô cũng không biết tại sao, đầu óc vừa nóng lên là hỏi, có lẽ là hơn ba giờ đồng hồ này anh lặng lẽ chắn gió, có lẽ là vì cuộc nói chuyện dọc đường.

Khương Đường nghĩ thầm, hơi mạo muội rồi: “Nếu anh không tiện…” Cố Kiến Sơn lấy điện thoại ra đáp: “Tiện, cô quét tôi đi.”

Thoắt một cái là đã thêm.

Khương Đường lại quét của bác sĩ, sau đó lại lướt trở lại xem giao diện trò chuyện của Cố Kiến Sơn.

- Tôi đã chấp nhận yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.

Khương Đường gửi tên của mình đi, thoắt cái, bên kia cũng gửi tên tới.

- Cố Kiến Sơn

Khương Đường nhẩm lại ba chữ này một lần trong lòng, sau đó tim cũng nảy lên hai nhịp: “Vậy tôi đi đây, các anh chú ý an toàn.”

Khương Đường vẫy tay với hai người họ, rồi cầm điện thoại quay về nhà trọ lấy hành lý đã gửi, cô đã đặt vé xe lửa rồi, là chiều hôm nay.

Đến nơi này một chuyến cũng mất mấy ngày, khi về cô lôi video ra cắt ghép lại lần nữa.

Quay tài liệu sống, thêm WeChat của một người, không uổng chuyến này. Nhưng Khương Đường thật sự không biết phải nói gì với Cố Kiến Sơn.

Anh là quân nhân, nói chuyện đường đột thì không được, lại càng không thể mạo muội, mới đầu thêm WeChat là của báu nhưng bây giờ lại biến thành củ khoai lang bỏng tay.

Tên WeChat của Cố Kiến Sơn là một dấu chấm câu, vòng bạn bè cũng rất tinh tươm, chỉ có mấy mục chia sẻ.

Khương Đường cảm thấy thêm WeChat của người ta mà chẳng nói câu nào cũng không được, dù sao cũng là cô chủ động xin.

Cô chọn một bức ảnh phong cảnh của Tây Tạng, sau đó gõ một lời dài.

- Tôi đã về nhà rồi, phong cảnh Tây Tạng rất đẹp, cảm ơn các anh giữ nhà vệ quốc, các anh giống như bạch dương vậy.

Sau khi gửi xong, Khương Đường kiểm tra lỗi sai một lần nữa rồi yên tâm cất điện thoại đi.

Chốc lát cô lại cầm lên liếc một cái, chưa trả lời.

Đến sáu giờ, điện thoại của Khương Đường có chuông nhắc nhở. Cố Kiến Sơn: Cô thêm WeChat của tôi chỉ để nói cái này?

Cách muôn sông nghìn núi, gan của Khương Đường lớn hơn một chút.

- Không phải, muốn hỏi anh đã có bạn gái hay chưa?

Cố Kiến Sơn: 21 tuổi, chưa có bạn gái, chưa từng yêu đương, còn muốn biết điều gì nữa không?

Loading...