Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 668: Phiên ngoại 14
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:03:34
Lượt xem: 0
Căn nhà ẩn mình trong tuyết, mái nhà đóng một lớp dày, bà của cậu bé mở cửa ra, trông thấy Khương Đường cũng không hề ngạc nhiên, có lẽ thường xuyên có du khách tới đây.
Nhưng bà lão không nói được nhiều tiếng phổ thông, vẫn luôn là cậu bé nói chuyện với Khương Đường.
“Chị ơi, bữa trưa chị muốn ăn gì?”
Khương Đường đáp: “Ăn gì cũng đều được, nhưng chị có thể quay chụp không, em yên tâm, không quay mặt người đâu chỉ quay bà em nấu gì, chúng ta ăn gì, cùng lắm là quay thấy tay một tí thôi.”
Cậu bé gật đầu, nhưng rồi lại nhanh chóng bảo: “Nhưng chị chụp xong phải cho em xem, em phải kiểm tra một lần.”
Khương Đường thấy cậu bé cùng lắm là mười một mười hai tuổi nhưng còn nhỏ đã rất hiểu biết: “Ấy là điều chắc chắn rồi.”
Cô không dám đảm bảo nhưng nếu video có thể thu hút sự chú ý, hoặc là bán đặc sản hoặc là quyên góp tiền, có lẽ còn có thể tiếp tục đi học.
Khương Đường điều chỉnh thiết bị máy ảnh, sau đó bắt đầu quay từ lúc bà nội rửa rau chuẩn bị đồ ăn.
Không có bố trí cảnh quay mà chỉ tập trung quay công việc dưới đôi bàn tay của bà.
Tay của bà nội hơi đen, nhưng nấu cơm rất sạch sẽ, rất tỉ mỉ.
Củ khoai tây màu vàng tròn xoe được cắt thành miếng, hầm cùng với thịt bò, bên trên phủ bánh ngô, là món ăn thịnh soạn hiếm có.
Ở đây trồng nhiều khoai tây, ăn cũng nhiều. Bà nội hầm một ít, còn vùi trong bếp vài củ.
Cơm trưa nấu không nhiều, người già vẫn quen ăn khoai tây hơn, khoai tây trồng ở nơi đây rất tròn, lúc tách ra có màu vàng óng ả.
Trong khoảnh khắc nắp nồi mở ra, khói trắng bao phủ toàn bộ ống kính, đợi khói dày tản đi mới lộ ra hình ảnh rõ ràng.
Nước sốt vẫn còn bốc hơi nóng, nước sốt mang chút màu vàng nhạt, dầu mỡ không có nhiều, như là bị khoai tây mềm mịn thấm hết, từ ống kính trông có mấy phần vẻ đẹp phẳng lặng.
Thịt bò cũng ở trong nồi, lay động theo những bong bóng sôi lùng bùng bởi hơi nóng còn dư lại của bếp.
Những cảnh trong ống kính cực kỳ đẹp, mùi hương bên ngoài ống kính hòa quyện vào nhau, thu hút con người ta phải nuốt nước miếng.
Mùi thơm ngập tràn cả gian phòng, bà nội mỉm cười với Khương Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-668-phien-ngoai-14.html.]
Cậu bé nói với bà nội hai câu tiếng Tạng, vẻ mặt của bà nội dịu dàng, vẫy tay ra hiệu với Khương Đường sau ống kính: “Ăn cơm nào.”
Khương Đường gật đầu, vội vàng cất máy ảnh đi, rồi cùng ăn cơm với bà lão. Đồ ăn rất ngon, khoai tây ăn còn ngon hơn món khoai tây ăn ngày trước, cực kỳ thích hợp để hầm, bỏ vào miệng cũng mềm mịn đến bất ngờ.
Khương Đường luôn tưởng rằng khoai tây không có hương vị của chính nó, chỉ có chút mùi thơm, hầm ăn thì thấy mềm, chiên thì giòn, những món kiểu như khoai tây chiên hoàn toàn dựa vào hương vị của gia vị. Vị nguyên bản mang theo vị chát của tinh bột, nhưng món này lại rất thơm, những chỗ không hấp dẫn giữa miếng khoai tây cũng rất thơm.
Trong thoáng chốc cô có thể quay khoai tây nhiều thêm, nếu có thể bán ra ngoài nhiều một chút là không lo kế sinh nhai rồi.
Bữa cơm này ăn rất đỗi thỏa mãi, còn ngon hơn mỳ gói của khách sạn. Ăn cơm xong Khương Đường bắt đầu làm việc.
Hơn một giờ, cậu bé đi tới bảo: “Chị ơi, bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Khương Đường đi ra ngoài nhìn rồi hỏi: “Bây giờ có thể ra ngoài đi bộ không, có phải khó ra ngoài không?”
Khương Đường không biết đường, trước khi đến đây cũng đã nói xong xuôi rồi, bao cả chuyện đưa về.
Cậu bé lớn lên ở nơi này, nhưng điều Khương Đường nói không sai, trời đổ tuyết khó ra ngoài, nếu tuyết lớn thì sẽ không tìm được đường.
Hơn nữa, đưa Khương Đường về rồi cậu bé cũng khó quay lại, ngộ nhỡ trên đường quay về gặp tuyết lớn, một mình đi cũng quá nguy hiểm. Thật sự để cậu bé quay về một mình Khương Đường cũng không yên tâm.
Cậu bé nói: “Khó đi, hay là đợi xem thế nào trước đã, tuyết ngừng rồi nói tiếp.”
Khương Đường cũng không ngờ sẽ xảy ra loại tình huống này, không có cách nào khác nên chỉ có thể như thế.
Chỉ có điều vì lo lắng chuyện quay về nên Khương Đường quay khoai tây xong bèn cất máy ảnh đi, muốn xem xem tuyết ở bên ngoài lúc nào có thể ngừng.
Người bản địa nói vẫn có độ chính xác, tuyết rơi càng lúc càng nặng, trên trời cũng sương mù mịt mờ, nói rằng đợi tuyết ngừng rồi đi nhưng đến tối rồi mà tuyết cũng chưa ngừng, Khương Đường chỉ có thể ở lại nơi này.
Tuyết rơi ba ngày liên tiếp, mặc dù trong thôn có cái ăn nhưng người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được, chả khác mấy với việc ngăn cách với thế giới.
Buổi tối ngày thứ ba, bên cạnh có nhà sắp sinh con, còn chưa tới ngày dự sinh mà bụng lại đau, gọi điện thoại thì đầu dây bên kia nói nhân viên y tế chốc nữa sẽ đến.
Không hiểu sao Khương Đường cảm thấy lo lắng, cô theo cậu bé đi tới đây mất ba giờ đồng hồ, nhân viên y tế kia nhanh lắm cũng phải mất hơn một hai giờ mới tới.