Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 601

Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:25:49
Lượt xem: 1

Chuộc thân cũng không phải dễ dàng như vậy. Khương Đường mua các nàng về đây, cho các nàng có một chỗ trú nắng che mưa. Nỗ lực làm việc cỡ vài năm thì có lẽ có thể tích góp được bạc chuộc thân.

Chỉ cần là chuyện Khương Đường phân phó, cho dù là lớn hay là nhỏ, cứ làm tốt bổn phận là được. Còn lại thì cứ từ từ rồi tính sau cũng được.

Ngày hôm sau, Khương Đường mang theo Ngưng Duyệt cùng một nha hoàn nhị đẳng đi theo Cố Kiến Sơn đến Tùng Sơn thư viện.

Mọi người không đi vào trong thư viện, chỉ đi dạo bên ngoài.

Thư viện nằm trên một sườn đồi ở ngoại ô Thịnh Kinh, phía sau thư viện là Tùng Sơn, phía trước rộng mở, ngoài cùng là một bức tường màu trắng cao khoảng bằng một người.

Thư viện được quản lý rất nghiêm ngặt, đi học đi ngủ đều có người kiểm tra. Nhưng buổi trưa và buổi tối thì được phép ra ngoài một lúc.

Hai người ra ngoài hơi muộn, lúc đến nơi đã gần giữa trưa, đúng lúc học sinh tan học. Có rất nhiều người đổ xô tới mấy quầy hàng nhỏ ở bên ngoài để mua đồ.

Khương Đường chỉ cho Cố Kiến Sơn cái nào là quầy hàng của nàng. Cố Kiến Sơn trực tiếp đi mua chút đồ ăn, có bánh nướng nhân thịt, còn có bánh chưng ngọt nữa.

Khương Đường nhìn thấy khẽ sửng sốt nói: “Cũng sắp đến Tết Đoan ngọ, đã có bán bánh chưng rồi.”

Còn chưa đến mười ngày nữa là đến ngày mùng năm tháng năm, sẽ rất nhanh thôi, ngày Tết Đoan ngọ Cố Kiến Sơn vẫn còn ở trên đường.

Không thể cùng nhau trải qua Tết Đoan Ngọ, vậy thì cùng nhau ăn bánh chưng cũng tốt.

Khương Đường cắn hai miếng bánh chưng, còn lại đưa cho Cố Kiến Sơn. Cố Kiến Sơn cúi đầu cắn một miếng, hương vị rất ngọt ngào.

Hắn rất ít khi ăn bánh chưng, sống trong quân doanh, ngày qua ngày liền quên mất. Bên cạnh cũng đều là người thô kệch, càng sẽ không cố ý gói bánh chưng để mừng Tết Đoan ngọ.

Khương Đường dẫn Cố Kiến Sơn đi tới phố ẩm thực. Nàng chỉ vào phía trên của mảnh đất trước mặt, Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời.

Khương Đường: “Ta định treo thật nhiều đèn lồng ở đây, giống như trên đường phố dịp Tết Trung thu vậy, tất cả đều là đèn. Mái hiên hai bên rất dài, sẽ không

làm mái che nữa, như vậy vào ban đêm còn có thể ngẩng đầu nhìn thấy các vì sao.”

Nơi này chỉ cần không có mây thì trên cơ bản đều có thể nhìn thấy sao, một bầu trời đầy sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-601.html.]

Một con phố nhìn xa thì trông rất dài, nhưng đến gần thì thấy cũng không dài lắm. Các quầy hàng hai bên trái phải đã gần như trang trí xong, cửa sổ rất lớn,

có thể dựng lên để cho khách nhân tới mua đồ. Bên trong chỉ có bếp lò và bếp than, còn những thứ khác đều phải tự mình mang theo.

Nhìn rất sạch sẽ, nếu treo thêm biển hiệu thì nhìn vào sẽ rất đẹp.

Cố Kiến Sơn cũng biết không ít thứ nhưng chưa từng thấy chỗ nào như vậy, hắn hỏi: “Bên này khi nào có thể dùng được?”

Khương Đường: “Lúc này có thể dùng được rồi, nhưng tất cả đều cho thuê theo tháng, cứ bắt đầu vào mùng một đi.”

Hai người lại đi ra ngoài. Bên ngoài có rất nhiều bàn ghế xếp thành dãy, đều là dùng gỗ bỏ đi chế thành, phía trên có mái che có thể chắn gió che mưa. Ngồi ở chỗ này ăn cơm sẽ cảm nhận một phen hương vị khác.

Bên cạnh là một vạt rừng trúc khá lớn, bên kia là hoa mai và hoa cúc. Nhưng mấy thứ này cũng chỉ mới mang tới đây trồng nên vẫn có vẻ héo úa, phải chờ bén rễ mới tốt lên được.

Phố ẩm thực vẫn chưa mở cửa nhưng đã có người ăn dưới mái che rồi.

Buổi trưa hai người cũng ăn ở bên này, Khương Đường ăn một chén mì dương xuân nhỏ cùng với một cái bánh nướng. Cố Kiến Sơn thì gọi một chén mì khô lớn, lại thêm hai cái bánh nướng nữa.

Phố ẩm thực vẫn còn mấy người công nhân nữa, ăn cơm xong hai người mới gặp họ. Trước khi rời đi, học sinh đã quay trở về thư viện, mấy quầy hàng rong đã thu dọn chuẩn bị trở về. Khói lửa tan hết, từ cách rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng đọc sách trong thư viện.

Cố Kiến Sơn nhịn không được quay đầu lại nhìn, hắn cũng hy vọng một ngày nào đó Tây Bắc cũng có thể trở thành như vậy.

Hai người ăn xong trả bát đũa lại, lúc này mới từ thư viện trở về.

Cố Kiến Sơn lại ở trong nhà thêm hai ngày nữa, sáng sớm ngày hai mươi tám mới bắt đầu xuất phát.

Ngày đó mưa dầm, hắn cầm theo đồ đạc đã thu thập xong định đẩy cửa ra ngoài, nhưng lại nhịn không được quay trở về nhẹ nhàng kéo tay Khương Đường. Mấy lần trước là lặng lẽ rời đi, nhưng lần này cho dù là trở về hay là rời đi cũng phải nói một tiếng mới được.

“Ta đi đây. Ta sẽ thường xuyên viết thư cho nàng.”

Khương Đường mở mắt ra, trong mắt không có chút gì là buồn ngủ hết: “Đến nơi rồi nhớ viết thư về, trên đường cũng đi thong thả thôi. Chàng nhớ viết thêm một bức thư cho mẫu thân bên kia nữa, gửi về chung rồi ta sẽ đưa qua đó.”

Cố Kiến Sơn đột nhiên sinh ra rất nhiều luyến tiếc, cuối cùng tất cả luyến tiếc đều hóa thành một chữ: “Được.”

Cố Kiến Sơn đã mua nhà ở Liêu Thành, tốt xấu gì cũng là một nơi dừng chân. Hơn nữa sau khi thành thân cũng không còn cô độc một thân một mình như trước kia nữa, Tây Bắc lại không có chiến loạn nên Khương Đường cũng không lo lắng quá nhiều.

Loading...