Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 57

Cập nhật lúc: 2024-11-14 15:08:07
Lượt xem: 13

Lục Cẩm Dao: “Đồ sứ có ba bộ, bộ đầu tiên là phù quang dược kim, bộ thứ hai gọi là tuyết quang, bộ thứ ba là hạnh hoa vũ.”

Lục Cẩm Dao vừa nói xong thì Khương Đường đã lấy đồ sứ từ trong hộp ra đưa cho Trịnh thị xem. Bên trong chiếc đĩa sứ có dán vàng lá, điểm xuyết thêm vài ngôi sao, dùng để đựng bánh khoai nghiền. Bộ thứ hai nhìn qua thì sẽ tưởng là màu trắng nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy có ánh xanh, dùng để đựng bánh nghìn lớp. Bộ thứ ba có màu vàng phấn nhìn cảnh đẹp ý vui.

Ngoài việc muỗng, ly, dĩa khác nhau thì hình dạng của ba bộ đồ sứ cũng có điểm khác biệt. Cái dùng để đựng bánh khoai sọ nghiền sẽ nhỏ hơn, đặt bánh nghìn lớp sẽ to hơn.

Nói ngắn gọn là cái nào cũng đẹp.

Đặt vào trong tay thì sẽ thấy như một món bảo vật hiếm có.

Trịnh thị tấm tắc khen: “Thật là tinh xảo, là đồ sứ nhà nào mà có thể được tạo hình hoàn mỹ như vậy.”

Lục Cẩm Dao nhìn Khương Đường, cười nói: “Đây đều là công lao của Khương Đường. Hình dạng của đồ sứ là do nàng ấy nghĩ ra, tức phụ chỉ tìm người tạo hình theo bản vẽ.”

Trịnh thị kinh ngạc nói: “Đều là Khương Đường nghĩ ra à, điểm tâm này do nàng ấy làm, hình dạng đồ sứ cũng là nàng ấy nghĩ ra sao?”

Khương Đường vội nói: “Nô tỳ không dám kể công.”

Lục Cẩm Dao gật đầu thật mạnh: “Nếu không nhờ có Khương Đường thì cửa hàng của tức phụ cũng không thể khai trương được. Mẫu thân, Khương Đường còn biết chữ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tức phụ cũng không dám tin lại có người có thể học đọc sách viết chữ nhanh như vậy.”

Lục Cẩm Dao nói với Trịnh thị Khương Đường đã đọc 《 Tam Tự Kinh 》suốt cả đêm, mỗi ngày đọc năm tờ chữ lớn, tiến bộ thần tốc: “Kiến Châu nói nàng ấy là một nhân tài khó gặp.”

Khương Đường được khen tới mức ngượng ngùng, chẳng qua nàng ỷ vào việc trước đó mình đã từng đi học nên đi trước một bước, nào có lợi hại như Lục Cẩm Dao nói.

Lục Cẩm Dao cũng thật là khoa trương, lời nàng ấy nói chỉ có bảy phần thật, ba phần nói quá, nàng nghe còn muốn tin là thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-57.html.]

Trịnh thị nói: “Con bằng lòng giao phó cho nàng thì chính là may mắn của nàng, có nàng hỗ trợ cũng nhẹ nhàng không ít. Hài tử này trước đây chịu khổ, hiện giờ đã bình an thì ta cũng yên tâm.”

Trịnh thị nhớ tới lời của Hàn thị ngày ấy, bỏ qua những chuyện khác thì ánh mắt của đại nhi tức quả thật không tồi.

Lục Cẩm Dao: “Đúng vậy, còn hai ngày nữa là tới xuân nhật yến, con cũng chỉ mong tất cả đều thuận lợi.”

Trịnh thị đặt dĩa xuống, cũng thu lại nụ cười, duỗi tay cầm lấy một khối điểm tâm: “Nhắc tới việc này thì ta lại đau đầu, cũng không biết cả ngày vội vàng cái gì, đây là chuyện của ta sao, là chuyện của hắn! Lang quân nhà người ta nếu chưa thành thân thì cũng đã đính hôn, chỉ có hắn suốt ngày trốn ở quân doanh, không thèm sốt ruột một chút nào.”

Trịnh thị càng nói càng giận, tuy là tức giận nhưng có vẻ rất có tinh thần. Xem ra bệnh tình thật sự đã chuyển biến tốt.

Lục Cẩm Dao ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, Khương Đường càng không thể chen lời.

Lại nói tiếp, Trịnh thị rất giống người lớn trong nhà lúc trước, mà Cố Kiến Sơn chính là sinh viên về thăm nhà. Ngày đầu tiên còn thấy vui mừng, sau đó lại như chó với mèo.

Lần này Trịnh thị có mời An vương phi, phu nhân của Yến quốc công và mấy vị phu nhân quen biết tới nhà làm khách.

Gia Dương quận chúa năm nay mười bảy tuổi, còn chưa đính hôn, An vương phi muốn giữ nữ nhi ở nhà thêm hai năm. Tiểu nhi nữ của Yến quốc công – Yến Mính Song năm nay mới vừa mười lăm, nửa năm sau sẽ làm lễ cập kê, là một tiểu nương tử xinh đẹp hào sảng.

Ngày mai tới ngắm hoa, Trịnh thị muốn gặp mặt bọn họ một chút.

Trong hoa viên của Hầu phủ có một hồ nước, tuy rằng hoa sen chưa nở nhưng lá sen xanh biếc, gió thổi lá sen gợn sóng trên mặt hồ vô cùng đẹp.

Thiếp mời là Lục Cẩm Dao tự mình dùng giấy hoa hạnh viết lên. Lúc này, hẳn là đã đưa đến phủ Yến quốc công và phủ An vương rồi.

Lục Cẩm Dao nghe Trịnh thị nói gần đây Cố Kiến Sơn đi sớm về trễ, nàng ấy ngẫm nghĩ: “Có lẽ gặp rồi sẽ thích.”

Trịnh thị thầm nghĩ, một nha hoàn xinh đẹp như Khương Đường còn không thèm liếc nhìn một cái, hắn có thể thích cái gì chứ, thích trường thương, thích thiết kiếm, hay là thích con ngựa con bảo bối kia của hắn!

Loading...