Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 514
Cập nhật lúc: 2024-11-22 07:04:41
Lượt xem: 2
Khương Đường gật đầu: “Mọi việc đều dễ thương lượng, có gì khó khăn thì người đồng tâm hiệp lực cùng nhau bước qua. Đương nhiên, trong cửa hàng của ta, tuyệt đối không cho phép người nào khuỷu tay quẹo ra ngoài.”
Hai người giúp việc kia đi thì cứ đi, nhưng nếu ngày sau hối hận lại muốn trở về, cũng đừng trách nàng nói chuyện không nể mặt.
Cửa hàng mới có hai chưởng quầy ba sư phụ nấu ăn, hai người giúp việc bốn người chạy bàn, cộng lại là mười một người, cũng không tính là ít. Chỉ riêng tiền công thì mỗi tháng đã hơn mười lượng bạc.
Khương Đường thuê bọn họ tới đây cũng không phải là để ăn cơm trắng. Nếu làm tốt thì đương nhiên sẽ kiếm được nhiều. Làm không tốt, cũng chỉ có thể cho nghỉ rồi tìm người khác.
Một đám người đồng loạt đáp: “Chủ nhân cứ yên tâm.”
Chờ Khương Đường đi rồi, Điền chưởng quầy ước lượng thử bao lì xì, bên trong có hai lượng bạc. Người khác ít nhiều hắn không biết, nhưng đối với hắn mà nói, hai lượng bạc là xứng đáng với công sức hắn làm.
Điền chưởng quầy và một chưởng quầy khác trong cửa hàng có quan hệ không tệ. Tiền công mỗi tháng của hai người đều là ba lượng bạc. Đối phương nhỏ tuổi hơn hắn một chút, nói chuyện cũng rất khách khí.
Hai người lại nói chuyện thêm một lát, nghĩ cách làm sao cho cửa hàng làm ăn càng ngày càng tốt, sớm ngày mở rộng cửa hàng đi nơi khác. Có lẽ đến lúc đó không chỉ là chuyện tăng tiền công hàng tháng thôi đâu.
Cửa hàng làm ăn tốt, Khương Đường đương nhiên cũng rất vui vẻ. Bận rộn hơn một tháng, mọi công sức bỏ ra cũng không uổng phí.
Nhìn sổ sách và ngân phiếu trong hộp, trong lòng liền cảm thấy tràn đầy cảm xúc tích cực.
Loại niềm vui này không giống niềm vui khi thích Cố Kiến Sơn. Khương Đường cảm thấy, loại niềm vui này giống như có cảm giác thành tựu.
Xem xong sổ sách, nàng bắt đầu thu dọn một vài thứ, chủ yếu là đồ ăn định gửi qua cho Cố Kiến Sơn.
Cố Kiến Sơn đi Tây Bắc đã nửa năm cũng không viết thư trở về nhưng Khương Đường mỗi tháng đều viết một phong thư, bên trong đều là hỏi thăm sức khỏe, còn mấy chuyện khác thì hiện tại nàng không viết.
Thư không biết sẽ gửi đi đâu, càng không biết qua tay của bao nhiêu người, vẫn nên cẩn thận một chút là tốt hơn.
Đã chấp nhận ở bên Cố Kiến Sơn thì đối với chuyện trong triều cũng phải để ý một chút, ngàn vạn lần đừng gây phiền toái cho Cố Kiến Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-514.html.]
Xuân Đài dựa theo biện pháp ban đầu đưa đồ gửi đi ra ngoài, nhưng rốt cuộc có đưa đến tận tay hay không thì hắn cũng không biết. Hắn không liên lạc được với công tử, cũng không liên lạc được với Minh Triều.
Lúc này không chỉ có Xuân Đài không biết, người trong triều cũng không biết tình hình gần đây ở Tây Bắc.
Đương nhiên, quân tình Tây Bắc có liên quan đến rất nhiều thứ. An Khánh Đế không cho phép quan viên trong triều liên hệ quá nhiều với Tây Bắc, không biết cũng là chuyện bình thường.
Hiện giờ việc lớn nhất trong triều không phải là Tây Bắc, mà là Yến Vương.
Yến Vương Triệu Chân đi Điền Nam, đã hơn mười ngày không truyền tin về Thịnh Kinh.
An Khánh đế nửa tháng trước ban một mật lệnh, bảo Yến Vương lập tức hồi kinh nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.
Lúc trước cứu trợ thiên tai đi cả ngày lẫn đêm, ngày đi mấy trăm dặm, chỉ mất mấy ngày là đã đến Điền Nam. Cho dù Yến Vương ban ngày lên đường ban đêm nghỉ ngơi thì trong vòng nửa tháng cũng nên trở về.
Mùng tám tháng mười một, lúc thượng triều, có đại thần khởi tấu nói rằng Yến Vương không rõ tung tích.
Đại thần dẫn thị vệ tùy thân của Yến Vương tới, thị vệ tùy thân kia khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, hướng về phía đại điện dập đầu mấy cái nói: “Hồi Hoàng Thượng, nửa tháng trước điện hạ hồi kinh. Lúc đi ngang qua Lĩnh Nam thì gặp sơn phỉ, bọn thần hộ tống điện hạ rời đi nhưng điện hạ lại ngã xuống vách núi, đến nay vẫn chưa tìm được tung tích.”
Lĩnh Nam cách Thịnh Kinh không quá trăm dặm, hơn mười ngày không có tin tức gì, chuyện đã xảy ra mấy ngày trước.
Chư vị đại thần không hẹn mà cùng cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt An Khánh Đ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Địa thế Lĩnh Nam hiểm trở, mặc dù có quan lộ, nhưng theo lời thị vệ tùy thân của Yến Vương, nhất định không phải từ trên quan lộ ngã xuống.
Cứ như vậy, lành ít dữ nhiều.
Nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó có người quỳ trên mặt đất, là giọng nói của Tần Vương: “Phụ hoàng, xin hãy lập tức sai
người đi tìm. Thị vệ tùy thân của Lục đệ tìm không được, có lẽ là do không hiểu rõ địa thế vùng Lĩnh Nam. Ở bên kia núi cao mà dốc, có thể để dược nông ở
phụ cận vào núi tìm người.”