Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 496
Cập nhật lúc: 2024-11-22 07:01:05
Lượt xem: 2
Lần trước đi tới Hải Thành là do đi chung với người khác, Lưu Đại Lang đi theo Điền chưởng quầy. Thế mà hắn còn cho rằng mình cánh cứng, cái gì cũng có thể làm được sao?
Nhưng Lưu Đại Lang rất quyết tâm, còn đem số tiền mình kiếm được cho Lưu đại tẩu xem nữa. Trong lúc không để ý, số bạc mà Lưu Đại Lang kiếm được đã nhiều hơn số bạc Lưu đại tẩu kiếm được rồi.
Chỉ cần làm xong chuyện mà Khương Đường giao phó, nàng đều sẽ cho hắn thêm một ít bạc. Lưu gia trước kia là Lưu Bộ khoái làm chủ, về sau Lưu đại tẩu
kiếm được nhiều hơn liền trở thành Lưu đại tẩu làm chủ.
Lưu gia ai kiếm được nhiều tiền hơn thì người đó có quyền nói chuyện. Đương nhiên, Lưu đại nương là trưởng bối, lời nói cũng rất có trọng lượng: “Đừng quản hắn nữa, hài tử lớn rồi, xông xáo nhiều cũng là chuyện tốt.”
Vì thế, Lưu Đại Lang cùng một người giúp việc khác trong cửa hàng chuyên phụ trách việc đi nơi khác để nhập hàng.
Nhưng để vận chuyển đồ hải sản cũng không dễ dàng, phải mất hai ba ngày mới vận chuyển được tới đây. Mặc dù thời gian không quá dài nhưng khi chuyển tới đây vẫn có không ít con bị chết. Sau khi chế biến xong đem bán giá lại cao, năm văn tiền một con, chỉ là bán như vậy Khương Đường vẫn có lời.
Giá bán không rẻ, nhưng người thích ăn cái này cũng không ít.
Mỗi lần mua cỡ ba con năm con, dùng làm đồ nhắm rượu. Cầm nguyên vỏ lên hút một cái, thịt lẫn tỏi cùng nhau chui tọt vào miệng.
Cũng không thể giải thích được vì sao ngon, nhưng ăn theo cách như vậy thực sự rất ngon, rất đã ghiền, rất thoải mái.
Còn có món sò điệp chưng miến tỏi nữa, huống hồ Thịnh Kinh chỉ có một chỗ này là có. Mỗi lần tới mua hàu hay sò điệp luôn không nhịn được mua thêm thứ khác.
Cứ như vậy, việc làm ăn đương nhiên sẽ rất tốt.
Các quầy hàng khác ít nhiều có thể kiếm được chút tiền. Hiện tại khách nhân tới ăn lẩu ít hơn, bình thường người lui tới cũng chỉ để gọi món lẩu Trạng Nguyên.
Làm ăn nhiều kiểu, chỉ cần có lời thì Khương Đường đã thỏa mãn rồi.
Khương Đường cũng không cầu việc kinh doanh của cửa hàng mình là đệ nhất thiên hạ. Dù sao còn có nhiều tiệm cơm tửu lâu như vậy, những đầu bếp kia trù nghệ tinh xảo, nàng có thể có chỗ đứng ở Thịnh Kinh là rất tốt rồi.
Cố Kiến Sơn đã rời đi mấy ngày rồi, Khương Đường đóng gói mang theo cho hắn không ít viên canh và gói nguyên liệu.
Sau đó nàng lại xem kỹ danh mục lễ vật, bên trong còn có khế ước cửa hàng thôn trang. Cố Kiến Sơn nói, nếu đã đính thân rồi thì những thứ này cứ giao hết cho nàng quản lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-496.html.]
Dù sao sau này cũng là người một nhà, trước kia đều là do Xuân Đài quản lý. Khương Đường lười làm, lại giao cho Xuân Đài làm là được.
Xe ngựa ở thôn trang, Xuân Đài biết đánh xe, muốn đi đâu cũng rất thuận tiện.
Khương Đường nhìn vị trí của thôn trang của Cố Kiến Sơn, năm ngay bên cạnh thôn trang nhỏ mà nàng mua trước đó. Khi đó nàng đã hỏi chủ nhân của thôn trang bên cạnh họ gì, nghe trả lời là họ Cố.
Mà trong số những thôn trang trong này không có tên của thôn trang nằm kề thôn trang của Lục Cẩm Dao trước kia, có lẽ lúc Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ
đã trả lại khế thư của thôn trang đó rồi.
Rời khỏi Hầu phủ, không mang theo thứ gì cả.
Hiện giờ mấy thứ này là do Cố Kiến Sơn dùng vết thương trên người đổi lấy, lần đó vết thương cực kỳ nghiêm trọng.
Cho dù như thế nào, Khương Đường cũng phải bảo vệ mấy thứ này.
Nàng có thể cảm giác được sự bất đồng cùng ý nghĩa phi phàm của nó, giống như lúc nàng làm nha hoàn được ban thưởng. Khi đó nàng cảm thấy đáng giá
nhưng lại không trân quý, cho nàng đồ vậy nhưng làm sao có thể cho đúng tâm ý của nàng.
Giống như những thứ này, Khương Đường cũng không muốn dùng.
Tháng sáu trời nóng, cộng thêm đồ đạc trong nhà chất đống nhiều, Điểm Kim Ô Kim chỉ có thể chen chúc trong một không gian chật chội.
Vốn dĩ ban đầu Khương Đường còn lo mấy thứ này có thể bị trộm hay không, nhưng Xuân Đài nói chuyện này không cần phải lo lắng. Mấy thứ này đã được ghi vào trong danh mục lễ vật, đến lúc đó chỉ cần thiếu một món thôi cũng sẽ có người của quan phủ đến điều tra phá án.
Nghe Xuân Đài nói như vậy Khương Đường mới yên lòng.
Trời chưa vào thu nên cực kỳ nóng, nhưng Khương Đường lại không nóng lắm. Cẩm Đường Cư năm nay tích trữ rất nhiều băng, ở chỗ của nàng không thiếu băng để dùng.
Món kem lạnh trong tiệm là hàng độc nhất, nếu những người khác muốn làm thì cũng không có nhiều băng để dùng như vậy.
Nhờ vào các món đồ uống mát lạnh này, mùa hè nắng nóng như thiêu như đốt nhanh chóng qua đi. Khương Đường nhẩm tính, Cố Kiến Sơn đã rời đi hơn hai tháng rồi.