Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 476
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:53:51
Lượt xem: 2
Cố Kiến Sơn cúi đầu, sáng nay phụ thân của hắn đã tới, e là tức giận không nhẹ. Việc này đã định sẵn kết cục, không thể bởi vì hắn mà khiến Hầu phủ gặp trở ngại, càng không thể khiến người khác chụp mũ lên đầu Khương Đường, Cố Kiến Sơn nhanh chóng nói: “Thần cũng chỉ đang dùng kế hoãn binh, chỉ hy vọng sau này phụ mẫu cân nhắc người nhi tử này mà hòa hoãn một chút.”
An Khánh đế nói: “Thôi, dù gì cũng là chuyện nhà các ngươi, trẫm không nhúng tay vào. Khi nào đính hôn, khi nào thành hôn, ngươi là thủ hạ đắc lực trong triều, hôn sự không thể keo kiệt.”
Ý này là đang muốn ban thưởng đồ vật. Cố Kiến Sơn nhanh chóng dập đầu tạ ơn.
An Khánh đế cho Cố Kiến Sơn đứng lên: “Đừng động một chút là quỳ, nếu muốn thành hôn thì không thể giống như trước kia nữa, làm người phải ổn trọng hơn, chờ ngươi làm phụ thân thì mới hiểu được nỗi vất vả của người làm phụ thân.”
Không biết vì sao, Cố Kiến Sơn lại cảm thấy lời này của An Khánh đế có ẩn ý. Chỉ hắn vừa mới ở Tây Bắc về, còn chưa rõ lắm những chuyện trong triều.
An Khánh đế sợ Cố Kiến Sơn muốn đính hôn ngay, nên mới cho hắn đến tuần giữa tháng sáu mới phải về Tây Bắc.
Hơn nữa, tướng sĩ về lần này cũng cần đi thăm viếng người thân.
Mấy năm cũng chẳng về được một lần, nếu không cho họ đi thăm viếng thì
cũng quá không hiểu nhân tình. Nếu để cho bọn họ về hết thì không được, nhưng viết thư nhờ người cùng quê trở về gửi cho người nhà thì vẫn được.
Mấy trận thắng liên tiếp cũng đủ để Tây Bắc an ổn ít nhất hai năm.
Cuối cùng, An Khánh đế vỗ vai Cố Kiến Sơn: “Thiếu cái gì cứ nói với trẫm, đừng có cái gì cũng tự ôm trong lòng.”
Lời này Cố Kiến Sơn chỉ dám tin một nửa, quân thần khác biệt, quân là quân thần là thần.
Rời khỏi Cần Chính Điện, trái tim lơ lửng của Cố Kiến Sơn vẫn chưa buông xuống.
Lúc đi ra Cố Kiến Sơn còn trùng hợp thấy Tần Vương, Triệu Diệu nhìn Cố Kiến Sơn cười, chắp tay: “Cố tướng quân.”
Cố Kiến Sơn hành lễ: “Gặp qua Tần Vương điện hạ.”
Tần Vương nói: “Cố tướng quân không cần đa lễ, đây là mới vừa gặp phụ hoàng sao, vừa lúc ta cũng phải đi gặp phụ hoàng, Cố tướng quân đi thong thả.” Tần Vương có thể nói là nói năng lễ độ, luôn tự xưng ta chứ không xưng bổn vương.
Cố Kiến Sơn lại hành lễ, lúc này mới rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-476.html.]
Tần Vương cười cười nhìn theo bóng dáng Cố Kiến Sơn, sau đó xoay người đi tới Cần Chính Điện.
Lúc này đã là buổi trưa, mặt trời lên cao, người đến người đi tấp nập. Còn chưa tới hạ chí nhưng thời tiết đã bắt đầu nóng lên.
Lục Cẩm Dao ngồi trong cửa hàng, không nhịn được đã sai tiểu nhị làm một phần đá bào đường đỏ, ăn xong vẫn không cảm thấy đã ghiền, lại ăn thêm một viên kem.
Đây là điểm tâm mới của Cẩm Đường Cư, mới được bày bán từ sau tết Đoan Ngọ, bởi vì băng rất đắt nên giá cả của món điểm tâm này cũng đắt, một viên kem nhỏ đã ngốn hết một lượng bạc.
Có rất nhiều vị, có vị dâu tây, vị trà xanh, và vị sữa bò.
Bởi vì giá cả đã rất đắt nên vị trà xanh cũng không tăng giá.
Nhưng có rất nhiều người muốn mua những viên kem này, không ít tiểu nương tử thích hương vị thanh mát sảng khoái như vậy, trước mắt đang chuẩn bị cho
sư phó làm điểm tâm tới Quản Thành để dạy người bên đó làm kem.
Khương Đường cùng Lục Cẩm Dao một người ăn một người không ăn, thứ này quá lạnh, ngẫu nhiên ăn một lần thì được, nếu ăn nhiều lại thành không tốt, rất dễ bị đau bụng.
Khương Đường hôm nay đến đây là muốn xem thứ này buôn bán như thế nào, kết quả Lục Cẩm Dao cũng ở chỗ này, nếu đã gặp, Khương Đường không nhịn được hỏi nàng ấy Cố Kiến Sơn cuối cùng đã rời khỏi Hầu phủ như thế nào.
Đối với nàng mà nói, chuyện này rất quan trọng.
Lục Cẩm Dao: “Chuyện cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng Hầu gia và phu nhân tức giận không nhẹ, nghe hạ nhân nói, Ngũ đệ quỳ ở từ đường suốt một đêm, sáng ngày hôm sau đã bị đuổi đi.”
Trịnh thị đã hạ lệnh không được nói bậy khắp nơi, nhưng việc này vốn dĩ có liên quan tới Khương Đường.
Khương Đường giật mình, nàng không thể cảm thấy nhẹ nhàng bâng quơ như Cố Kiến Sơn được.
Lục Cẩm Dao nói: “Chuyện đã qua, ngươi cũng đừng để trong lòng, làm người phải nhìn về phía trước. Chờ sau này ngươi gả cho hắn, sẽ có rất nhiều người chế giễu, muốn nhìn xem người mà Ngũ công tử phủ Vĩnh Ninh hầu tình nguyện từ bỏ gia đình để cưới về là người như thế nào. Nếu ngươi sống không tốt thì lại đúng ý bọn họ quá rồi.”
Khương Đường: “Ta biết.”
Chỉ là biết Cố Kiến Sơn trả giá nhiều như vậy, nàng sợ bản thân mình gánh không nổi phần tình cảm này.
Lục Cẩm Dao sờ đầu Khương Đường: “Ngươi và ta tuy không có danh nghĩa tỷ muội, nhưng ở trong lòng ta đã xem ngươi như thân muội muội. Ngươi có bằng lòng để ta xử lý chuyện hôn nhân cho ngươi không?”