Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 473

Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:53:45
Lượt xem: 1

Hôm nay Cố Kiến Sơn còn phải tiến cung, buổi chiều lại phải đến quân doanh

một chuyến. Hắn mới trở về, có nhiều chuyện trong triều hắn không biết rõ, hôm trước tiến cung, Hoàng Thượng đã hỏi hắn ai là người thích hợp nhất cho

vị trí trữ quân.

Lúc ấy Cố Kiến Sơn chỉ nói hắn không rõ chuyện trong triều, nếu để hắn nói thì có vẻ hơi phiến diện. An Khánh đế chỉ cười, cũng không hỏi đến nữa.

Có lẽ trong lòng Hoàng Thượng nghi ngờ hắn có mối quan hệ thân thiết quá mức với các thân vương trong triều, hoặc là chỉ có ý muốn thử, nhưng Cố Kiến Sơn cảm thấy lời này càng giống lời cảnh cáo hơn.

Nhưng Hoàng Thượng chưa từng muốn thu lại binh phù.

Thời điểm này vô cùng quan trọng, Cố Kiến Sơn cũng không biết An Khánh đế còn có thể làm hoàng đế mấy năm nữa, nhưng cuối cùng bất luận là vị vương gia nào kế vị, hắn cũng chỉ là một thần tử biết lãnh quân đánh giặc.

Ủng hộ hoàng mệnh, cho dù ai là người chiến thắng sau cùng, hắn đều sẽ không phạm phải sai lầm.

Khương Đường gật đầu, nhìn Cố Kiến Sơn ăn hết thức ăn còn dư lại: “Chàng cứ

bận việc của chàng đi, nếu chàng có việc gì thì phải nói với ta. Ta cũng không loại nữ tử cái gì cũng không biết, cũng không muốn trốn sau lưng chàng mãi. Ta

muốn cùng chàng gánh vác mọi chuyện, hơn nữa ta cũng biết chàng đã rất vất vả mới có thể cưới ta, ta đã gả cho chàng thì tất nhiên cũng đã tính đến chuyện sau này, không phải là nhất thời nóng đầu mới đồng ý.”

Nếu đã gả cho Cố Kiến Sơn thì dù hắn đã rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu thì người bên đó vẫn là thân sinh phụ mẫu của hắn. Còn nữa, Trịnh thị đối xử với nàng không tệ, huyết mạch thân tình không thể chia lìa được, nàng hy vọng sau này quan hệ hai bên có thể hòa hoãn lại.

Cố Kiến Sơn lẳng lặng nghe xong, sau đó lên tiếng: “Được, ta biết rồi.”

Hắn duỗi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Đường: “Sau này ta sẽ để tâm những lời này của nàng.”

Hắn muốn tự mình xử lý xong xuôi mọi chuyện, nhưng Khương Đường lại không muốn trở thành người chỉ biết trốn phía sau hắn. Cố Kiến Sơn thấy cứ làm như Khương Đường nói cũng không tồi, tóm lại sau này hai người không cần rời xa nhau là được.

Khương Đường cười cười: “Ta đi tìm người bàn chuyện cầu hôn.”

Sau khi tiễn Cố Kiến Sơn đi, Khương Đường lại nghĩ tới một vấn đề nan giải khác. Nàng không có trưởng bối, suy cho cùng cũng không thể tự mình thảo luận chuyện cầu thân này được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-473.html.]

Phùng thị là trưởng bối, để nàng tiếp chuyện Phùng thị là không hợp lễ.

Hơn nữa, người ở đây thành thân cũng không đơn giản là lãnh một tờ giấy đăng ký, lúc Lục Anh thành thân đã phải chuẩn bị hơn nửa năm, đợi tới đầu xuân mới gả đi.

Mặc kệ là thời đại nào, gả chồng luôn là một chuyện lớn, cho dù Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Hầu phủ thì chuyện này cũng phải chuẩn bị cho thỏa đáng.

Chưa nói tới làm lớn, dù sao cũng phải khiến bản thân nàng hài lòng mới được.

Khương Đường thở phào nhẹ nhõm, mím môi, không nhịn được quay vào phòng đứng trước gương soi trái soi phải, người trong gương đã trở nên lanh lợi hơn trước kia nhiều, đôi mắt cong cong, lúc nãy mặt của nàng cũng hồng hồng như vậy sao.

Lúc nãy Cố Kiến Sơn ngắm nàng, cũng là ngắm bộ dáng này sao. Nàng sắp đính hôn rồi, vui vẻ một chút cũng không sao.

Muốn tới cầu thân thì phải chọn ngày, bây giờ đã là tháng năm, chuyện thành thân tính thế nào cũng phải chờ tới sang năm.

Trong lòng Khương Đường cực kỳ hào hứng, nhưng nàng không hy vọng vì hôn sự mà làm chậm trễ việc kinh doanh của mình, Cố Kiến Sơn có việc của hắn, nàng cũng có việc của nàng, tuyệt đối không thể vì gả cho Cố Kiến Sơn mà đánh mất bản thân mình.

Khương Đường còn chưa nghĩ xong phải chuyện trưởng bối phải làm thế nào đâu, nàng chỉ từng nhìn thấy Lục Anh thành thân, vào ngày đó, tân nương tử chỉ

lo mặc giá y rồi xuất giá, chuyện chiêu đãi khách khứa bên ngoài đều giao cho thân thích của nhà trai nhà gái.

Nàng muốn mời không ít người, cũng không thể để bọn họ ngồi đó không có ai tiếp đãi chứ.

Lục Cẩm Dao xem như là thân nhân duy nhất của Khương Đường kể từ lúc nàng tới nơi này, nhưng vì phủ Vĩnh Ninh hầu mà cũng không thể tới tham dự. Trước mắt những người khác trong Hầu phủ có lẽ còn chưa biết người Cố Kiến Sơn muốn cưới chính là nàng, lúc này chưa biết nhưng đến một ngày nào đó cũng sẽ biết. Đến lúc đó hoặc là khinh thường hoặc là xem thường, cũng sẽ có người nghĩ, thì ra người khiến Cố Kiến Sơn thà từ bỏ gia đình cũng phải cưới về chính là nàng.

Cũng đành mặc kệ những ánh mắt đó thôi, suy cho cùng đây là con đường nàng đã chọn.

Khương Đường cảm thấy đời này phải sống cho mình, nàng cũng không sống chung với mấy người đó, bọn họ muốn nói cứ nói đi.

Lục Cẩm Dao không tiện tới, nhất thời Khương Đường cũng không nghĩ ra người nào khác, chỉ có thể gác chuyện này sang một bên.

Nàng tiếp tục xem sổ sách, nhìn một hồi lại thấy mình đã tích góp được không ít bạc, chắc khoảng một ngàn sáu trăm lượng. Cho dù không có Hầu phủ thì nàng và Cố Kiến Sơn cũng có thể sống tốt.

Loading...