Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 470
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:51:21
Lượt xem: 2
Mỗi lần Điểm Kim Ô Kim sủa là Khương Đường liền nhìn ra cửa, lần đầu tiên là Lưu đại tẩu tới tặng đồ. Sáng nay nàng ấy trở về mua bánh nướng thịt bán ở trên đường, bánh nướng thịt này vô cùng nổi tiếng, vỏ cứng trong giòn, cắn một miếng nghe răng rắc, bên trong thịt nhiều, dùng thịt ba chỉ tẩm ướp kỹ làm nhân nên vẫn còn mọng nước.
Có rất nhiều người đến đây để bán bánh nướng.
Một miếng bánh nướng giá một văn tiền. Trước kia, Lưu đại tẩu có đánh c.h.ế.t cũng không nỡ mua cái này, hiện tại có thể kiếm được tiền rồi, nhà nàng ấy dựa vào quầy hàng ăn vặt một tháng có thể kiếm được hai lượng bạc, còn có Lưu Đại Lang nữa, mỗi tháng có thể lấy về hơn một lượng.
Tiền công Khương Đường đưa cho hắn cũng gần ngang mức tiền công của
chưởng quầy, chỉ thấp hơn một chút, nếu làm tốt chuyện gì đó thì sẽ cho thêm tiền khác. Giờ đây Lưu đại tẩu đã rất thoả mãn nên mua sáu miếng bánh nướng,
để lại cho nhà mình bốn miếng, cầm sang cho Khương Đường hai miếng.
Khương Đường chỉ nhận không đồ của người ta cũng ngại, nàng đi tới nồi lấy một ít xíu mại, còn có chân gà da hổ cùng với cá bạc nhỏ mang tới cho Lưu đại tẩu.
Nàng làm không ít, cũng là bởi vì Cố Kiến Sơn, nhưng mà cho dù có cho một ít thì phần còn lại vẫn đủ cho Cố Kiến Sơn ăn.
Lưu đại tẩu cũng không khách khí, nhưng lại ngạc nhiên trợn mắt: “Sao lại nhiều như vậy! Ta chỉ lấy một ít cái này là được rồi.”
Nàng ấy chỉ nhận xíu mại, còn lại mấy thứ khác không lấy: “Đây là sắp có khách đến phải không.”
Bằng không thì sao lại có nhiều đồ như vậy.
Khương Đường cười gật đầu: “Lát nữa sẽ tới, ta chuẩn bị trước một ít đồ ăn.” Lưu đại tẩu nói: “Vậy ngươi tiếp khách đi, ta về đây.”
Khương Đường cũng không biết Cố Kiến Sơn khi nào sẽ tới, có dùng cơm hay không, dù sao mình cũng muốn ăn nên cứ làm vậy.
Lại nghe tiếng Điểm Kim sủa, là hàng xóm cách vách đi ngang trước cửa nhà nàng. Khương Đường thầm nghĩ, chờ hắn làm cái gì chứ, Hầu phủ nhiều chuyện, cũng không chắc hôm nay hắn có thể tới đây.
Khương Đường liền thêm một chút lửa vào bếp, sau đó đứng dậy trở về phòng ghi sổ sách.
Qua một khắc đồng hồ, Điểm Kim Ô Kim lại bắt đầu sủa. Lúc này Khương Đường không ngẩng đầu lên nữa, nhưng đợi một lát, tiếng chó sủa vẫn vang lên không ngừng. Khương Đường đứng lên từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Cố Kiến Sơn đứng ở bên cửa, bên chân là hai con ch.ó cao ngang đến đầu gối hắn.
Điểm Kim là trên mắt có hai nhúm lông màu vàng, còn Ô Kim thì đen bóng, hai con ch.ó được nuôi dưỡng chu đáo nên bộ lông bóng mượt.
Rõ ràng trước kia đã từng gặp Cố Kiến Sơn, nhưng lần này vẫn nghiến răng, sủa không ngừng.
Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn thấy Khương Đường, thấy nàng đẩy cửa sổ, thò đầu ra xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-470.html.]
Tựa hồ là muốn nhìn xem một chút vì sao Điểm Kim Ô Kim cứ sủa mãi như thế, kết quả nhìn thấy hắn.
Trong mắt Khương Đường có kinh ngạc có vui mừng, còn có chút ngượng ngùng.
Khương Đường chớp chớp mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn qua: “Điểm Kim Ô Kim lại đây, không phải người xấu.”
Điểm Kim Ô Kim chạy về phía Khương Đường, dừng ở bên chân nàng lè lưỡi vẫy đuôi.
Khương Đường từ trong phòng đi ra, hướng về phía Cố Kiến Sơn nói: “Mau vào đi.”
Trước đó khi Cố Kiến Sơn trở về vẫn còn đang trong mùa đông, lúc đó trời lạnh, trong sân trơ trụi.
Còn bây giờ đã có thêm hai luống rau trồng hành lá và tỏi, còn có những bông hoa nhỏ không biết tên nhưng nhìn rất đẹp. Xem ra Khương Đường sống không tệ, vậy hắn liền yên tâm rồi.
Cố Kiến Sơn nhìn căn nhà, lại nhìn Khương Đường, nhịn không được nở nụ cười: “Ừm, vậy thì ta vào.”
Khương Đường hỏi: “Ngươi cười gì thế?”
Hai người còn cách nhau mấy bậc thang, đứng như vậy thì Khương Đường còn cao hơn Cố Kiến Sơn một chút, hình như chưa bao giờ nhìn thấy Cố Kiến Sơn
như vậy.
Hắn có đen hơn một chút, vết thương mới trên mặt còn chưa lành. Hôm nay không mặc xiêm y tiểu ca bán thịt nữa, cũng không mặc cẩm bào, chỉ là xiêm y rất tầm thường nhưng chỉnh tề ngay ngắn, còn rất đẹp mắt nữa.
Cố Kiến Sơn sờ sờ khóe miệng: “Ta vừa mới cười sao, ta cũng không biết nữa.”
Khương Đường chắc chắn: “Chắc chắn là có cười, ta cũng không bị hoa mắt… Thôi, vào nhà cái đã.”
Cười hay không cũng kệ, so đo mấy chuyện này làm cái gì. Cố Kiến Sơn lại cười khẽ: “Ừm.”
Khương Đường thầm nghĩ, ai biết hắn cười cái gì chứ, chẳng lẽ nàng còn có thể quản không cho hắn cười à: “Đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì ăn ở đây…”
Cố Kiến Sơn nói trước: “Vẫn chưa ăn cơm.”
Khương Đường: “Vậy ngươi đợi một lát, ta đi bưng cơm.”
Cố Kiến Sơn: “Để ta đi với ngươi. Khương Đường, ta làm cái gì cũng được, nếu không biết cũng có thể học. Nếu không làm tốt thì ngươi cứ nói thẳng với ta.”