Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 464

Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:51:11
Lượt xem: 10

Nhiều chuyện ập tới một lúc như vậy, Trịnh thị đã ứa nước mắt, trong lòng vừa sốt ruột vừa bực mình, còn có mấy phần sợ hãi.

Vĩnh Ninh hầu thở dài, lấy cho Trịnh thị một chiếc khăn: “Để ta nghĩ đã.”

Cái này có thể xem là thời cơ tốt, nếu thật sự Cố Kiến Phong đã làm ra chuyện gì đó, phủ Vĩnh Ninh hầu có thể mượn cơ hội này tự chặt đứt một tay.

Vĩnh Ninh hầu tất nhiên cũng bằng lòng tách đại phòng ra riêng, nhưng nếu muốn phân gia lúc này e là không được, tuy nhiên nếu muốn giúp Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ thì vẫn được.

Mà Khương Đường bây giờ đã không còn là nha hoàn nữa, nếu muốn cưới thì cứ cưới.

Tuy rằng có ý lợi dụng nhưng cũng xem như đã thỏa mãn tâm ý của Cố Kiến Sơn, trước mắt, đây đã là biện pháp tốt nhất.

Vĩnh Ninh hầu nhớ tới ánh mắt đầy thâm ý của Tần Vương, thuyền của hoàng tử, lên được nhưng không dễ xuống, Cố gia không thể đắc tội Tần Vương.

Cho dù Cố Kiến Phong chưa làm ra chuyện gì, Tần Vương chỉ là tùy hứng nói một câu nhưng cứ cho Cố Kiến Sơn ra lập phủ riêng cũng không phải là chuyện xấu.

Có câu công cao chấn chủ.

Không cưới nữ nhi thế gia, không có dây mơ rễ má gì với triều đình mới là kiểu thần tử khiến Hoàng Thượng yên tâm nhất.

*

Cố Kiến Sơn còn về sớm hơn cả Cố Kiến Phong, trước khi vào Hầu phủ đã nhờ Xuân Đài đến chuyển lời cho Khương Đường, ngày mai hắn có việc, nếu được thì sẽ tới tìm nàng.

Xuân Đài còn chưa biết có chuyện gì xảy ra: “Khương cô nương biết công tử trở về, vô cùng vui vẻ. Khương cô nương buôn bán cũng tốt lắm, tiệm lẩu bây giờ đã có thêm món mới rồi, gọi là lẩu Trạng Nguyên, công tử có biết vì sao không?

Cố Kiến Sơn tò mò hỏi: “Vì sao?”

Xuân Đài nói: “Vốn dĩ đây không phải là tên gọi của nó, tên của nó là đậu phụ phấn ti bảo, nhưng vì tân khoa Trạng Nguyên tới cửa hàng ăn cơm xong, khách

nhân cảm thấy ăn món ăn mà Trạng Nguyên lang từng ăn cũng có thể thi đậu Trạng Nguyên, người người truyền miệng nên nó đã trở thành món lẩu Trạng

Nguyên.”

Xuân Đài nói tới chuyện Khương Đường thử đồ ăn như thế nào, làm sao để ngươi ta có thể ăn thử mà không tốn bạc: “Khương cô nương quá là thông minh!”

Cố Kiến Sơn cúi đầu cười cười: “Nàng quả thật rất thông minh.”

Xuân Đài cười hai tiếng hùa theo, sau đó lại nói thêm: “Còn có một chuyện, hơn một tháng trước phu nhân đã đến gặp Khương cô nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-464.html.]

Cụ thể đã nói chuyện gì Xuân Đài cũng không biết, chỉ biết là người đã đến đó. Cố Kiến Sơn cắn môi: “Ta đã biết.”

Sau khi hắn vào Hầu phủ lập tức tới chính viện, thân là nhi tử, không nên và

cũng không thể đi chất vấn mẫu thân của hắn đến tìm Khương Đường làm gì, hắn chỉ hối hận lần trước về Tây Bắc quá vội vàng, chưa nói rõ ràng mọi

chuyện với người trong nhà.

Có việc gì cứ tìm hắn là được, sao phải đến gặp Khương Đường.

Người khác phải đi hơn mười lăm phút mới tới chính viện, Cố Kiến Sơn bước rất nhanh, chỉ tốn có nửa khắc đã đến nơi.

Hắn thỉnh an Trịnh thị cùng Vĩnh Ninh hầu trước, sau đó vén vạt áo quỳ xuống: “Phụ thân mẫu thân, nhi tử có một chuyện phải báo với hai người.”

Vĩnh Ninh hầu nhấc mí mắt nói: “Có chuyện thì cứ nói, quỳ cái gì, đứng lên đi.”

Cố Kiến Sơn không nhúc nhích: “Xin đợi nhi tử nói xong, nhi tử đã ái mộ một người, chỉ là vị tiểu nương tử này gia thế không tốt, chỉ sợ khó có thể lọt vào mắt phụ mẫu, đời này của nhi tử không phải nàng không cưới, lại lo lắng ảnh hưởng tới hôn sự của chất nhi trong nhà, cho nên mới nghĩ ra cách này.”

Cố Kiến Sơn nhìn Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị, nói rõ từng chữ một: “Nhi tử nguyện ý rời khỏi Hầu phủ, sau này không nhận bất cứ thứ gì từ Hầu phủ nữa.”

Vĩnh Ninh hầu ném một cái ly, chỉ nghe một tiếng bang, cái ly chia năm xẻ bảy: “Nghịch tử, ngươi nói cái gì! Vì một nữ tử…”

Cố Kiến Sơn không né không tránh, nói: “Việc này đều là chủ ý của một mình nhi tử, không liên quan tới nàng, xin phụ thân đừng nghĩ nhi tử vì nàng mà làm như vậy.”

Vĩnh Ninh hầu lại ném một cái ly, giận đỏ mặt: “Việc này người không cần nhắc

lại, truyền ra ngoài thì còn ra cái thể thống gì nữa, ngươi… Ngươi đến từ đường nghĩ cho kĩ đi, khi nào biết mình sai ở đâu thì mới được bước ra.”

Cố Kiến Sơn cũng không nói lời vô nghĩa, lập tức đứng dậy đi tới từ đường của Cố gia.

Quỳ được ba mươi phút, Trịnh thị đã lén tới thăm, cầm theo một cái đệm trong tay: “Sao con lại ngoan cố như vậy, con nghe lời phụ thân đi, trên đời này làm gì có cái chuyện không phải nàng thì không được, phụ thân cũng chỉ muốn tốt cho con…”

Trịnh thị sờ đầu Cố Kiến Sơn: “Hài tử này, con muốn ta nói cái gì mới chịu đây.”

Cố Kiến Sơn: “Nương, con đã suy nghĩ chuyện này từ lâu rồi, cũng đã quyết tâm, ngài không cần khuyên nữa đâu, tuy con rời khỏi Hầu phủ nhưng sau này vẫn là nhi tử của ngài.”

Mắt Trịnh thị ươn ướt: “Con bỏ cuộc thì có làm sao đâu.”

Cố Kiến Sơn lắc đầu.

Loading...