Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:23:23
Lượt xem: 1
Người tham gia quân ngũ không giống Cố Kiến Sơn, nghe lệnh là có thể hồi kinh. Những người đó, mấy năm cũng không về được một lần.
Chờ thiên hạ thái bình, cũng có thể về nhà xem một chút.
Xuân Đài tin tức nhanh nhạy, lập tức báo tin tức này cho Khương Đường: “Đại quân hiện giờ còn chưa tới Thịnh Kinh, nhưng cũng chỉ tầm ba ngày năm ngày nữa thôi, mà có lẽ còn nhanh hơn là công tử có thể trở về rồi.”
Từ đầu tháng hai đến đầu tháng năm đã là ba tháng, Khương Đường chỉ nhận được hai phong thư, ngược lại cứ cách nửa tháng nàng lại viết phong thư.
Trong thư chưa từng thúc giục, cũng biết hắn bận rộn, trước mắt có thể coi là đã trở về rồi.
Xuân Đài nhìn Khương Đường cao hứng, chính mình cũng cao hứng lên, hắn nói: “Cô nương, lần này khởi hoàn hồi triều là cùng đại quân trở về, chỉ sợ công tử chưa thể tới thăm ngươi.”
Lần trước Cố Kiến Sơn trở về thì đến nhà Khương Đường trước, ngồi trước cửa Khương gia một hồi lâu. Lúc đó trời còn lạnh, hôm nay đã là tháng năm, tết
Đoan Ngọ cũng đã qua.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Khương Đường nói: “Đại quân trở về thì dân chúng ở cửa thành nghênh đón, ta có thể đi được không?”
Xuân Đài: “Cái này đương nhiên là được rồi, công tử nhìn thấy cô nương, nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Lúc nhận được tin đại quân cách Thịnh Kinh hơn hai trăm dặm, khoảng tầm hai ba ngày là có thể đến nơi, Khương Đường thầm nghĩ, nhiều người đi cửa thành nghênh đón như vậy, nàng ở trong đám người, làm sao Cố Kiến Sơn có thể nhìn thấy nàng cho được.
Đại quân khải hoàn hồi triều vào mùng bảy tháng năm.
Bởi vì Ngự Triều đánh trận thắng lớn, dân chúng so với ai khác cũng đều cao hứng hơn, tất cả đều đi cửa thành chờ đại quân trở về.
Còn có không ít người Thịnh Kinh, trong nhà có nam nhân tòng quân đều không biết nam nhân nhà mình có thể sống sót trở về hay không, tất cả đứng ở cửa thành ngóng trông.
Người quá nhiều, phần lớn đều là cả nhà già trẻ đều ở chỗ này canh giữ, còn không chỉ người đến mà trên tay đều mang theo đồ vật. Có người tay xách theo một giỏ trứng gà, có người xách theo gà vịt vẫn còn vùng vẫy, có người trên cổ đeo hành lá và tỏi, Khương Đường căn bản không cướp được chỗ gần cửa thành.
Muốn gặp Cố Kiến Sơn cũng phải nghĩ đến mình, nhiều người như vậy, nếu ngã xuống bị một đám người giẫm lên, mạng cũng không còn.
Khương Đường liền tìm một chỗ cách xa một chút, nhón chân nhìn đại quân có vào cửa thành hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-460.html.]
Đợi hồi lâu, thái dương chiếu thẳng vào người, ngẩng đầu hai mắt cũng không mở ra được. Bỗng nhiên, Khương Đường nghe rất xa truyền đến một trận hoan hô, đại quân rốt cuộc cũng vào thành.
Tiếng hoan hô xen lẫn tiếng bước chân nặng nề, thanh âm càng lớn, cách cũng càng gần.
Toàn bộ đường phố đều có quan binh canh gác, dùng khiên chắn, tránh cho có người đột nhiên chạy ra ngoài.
Mà dân chúng tuy rằng chen chúc nhưng nghe quan binh hô vài tiếng “Đại quân hồi triều, không được gây rối”, toàn bộ liền trở nên thành thật, an tĩnh chờ quân đội tiến vào thành.
Lại đợi hồi lâu, Khương Đường mới thấy người cầm đầu cưỡi tuấn mã màu nâu đỏ, đao to búa lớn ngồi trên lưng ngựa, bên hông đeo bội kiếm, cổ đeo khăn đỏ, một thân ngân giáp, tay cầm dây cương, ánh mắt còn mang theo một chút sát khí.
Là Cố Kiến Sơn.
Khương Đường nhìn chằm chằm hắn, vết thương trên mặt hắn lần trước trở về đã không còn, nhưng lại thêm một vết thương mới.
Không biết vì sao, mũi nàng bỗng thấy chua xót, trong lòng cũng chua xót hơn, giống như đau lòng, lại giống như người mình một mực chờ đợi rốt cuộc cũng đã quay về gặp nhau, tóm lại là cảm xúc lẫn lộn.
Xung quanh cũng có người khóc, không biết là nhìn thấy trượng phu hay là nhi
tử, khóc nức nở gọi tên người thân, liền có người từ trong quân vụng trộm quay đầu lại liếc mắt một cái.
Có dân chúng muốn nhét đồ vào tay tướng sĩ, nhưng có quan binh ngăn cản, chỉ có thể tự mình xách theo. Thấy cảnh tượng này, Khương Đường không biết nên khóc hay nên cười.
Ngay khi nàng cho rằng Cố Kiến Sơn sẽ cưỡi ngựa đi qua như vậy, hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Khương Đường cũng không biết phương hướng hắn nhìn có phải là nàng hay không, hay là chỉ là nhìn thoáng qua bên này, nhưng trong nháy mắt như vậy, Cố Kiến Sơn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Chờ đại quân dọc theo đường phố bước vào Huyền Vũ môn, có An Khánh Đế chờ khao thưởng tam quân, sau đó lại trở về quân doanh Kinh Bắc.
Những cảnh tượng này, dân chúng không thể nhìn thấy được.
Khương Đường đợi cho đám người giải tán bớt mới trở về, trong lòng nàng đột nhiên giống như bùng lên một ngọn lửa, không chỉ bởi riêng Cố Kiến Sơn mà cũng vì đám nhi lang bảo vệ quốc gia này.
Buổi sáng Lưu đại tẩu không bày quầy hàng, lôi kéo nhi tử ra đường xem đại quân hồi triều.
Vị tướng quân dẫn đầu phía trước trông thật tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, chỉ là nhìn có vẻ hơi quen mắt, nàng ấy hỏi nhi tử: “Ngươi xem vị tướng quân này có giống tiểu ca bán thịt kia không?”
Lưu Đại Lang nhìn kỹ một chút, còn dụi dụi mắt: “Huynh đệ ruột thịt cũng không giống đến như vậy!”