Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:16:11
Lượt xem: 2
Hôm nay mới là mười một mà thôi, Cố Kiến Sơn về chưa quá năm ngày lại phải đi.
Khương Đường tưởng hắn chí ít sẽ ở lại Thịnh Kinh mười ngày nửa tháng.
Cái ôm này khác với khi có giáp bạc, Khương Đường có thể cảm nhận được hơi ấm và m.á.u thịt, con người này đang tồn tại, phần chân tâm này là dành cho nàng.
Khương Đường cảm thấy Cố Kiến Sơn còn không nỡ hơn nàng, nàng vỗ vỗ lưng Cố Kiến Sơn, khẽ giọng bảo: “Vậy ta đi lấy đồ cho chàng, ta có làm thịt khô, chàng giữ lại ăn trên đường… có phải Tây Bắc xảy ra chuyện gì hay không, trên đường chàng quay về phải cẩn thận hơn đấy.”
Khương Đường không sợ Cố Kiến Sơn đến Tây Bắc, chỉ hi vọng hắn bảo vệ tốt bản thân, bình an quay về.
Trong nguyên tác, một năm sau khi Cố Kiến Sơn thăng chức, ngay cả chuyện chuyển đến Công bộ cũng trong đầu năm nay, vì nàng đến nên đã thay đổi rất nhiều chuyện, nàng không biết liệu còn có chuyện gì xảy ra thay đổi nữa hay không.
Dù rằng là thay đổi thì nàng cũng hi vọng là sự thay đổi tốt đẹp.
Thi thoảng nàng thật sự muốn nói với Lục Cẩm Dao hoặc Cố Kiến Sơn, biết trước hầu phủ chắc chắn có thể làm được những gì, nhưng liệu bọn họ có tin không, liệu có vì sự nhắc nhở của nàng mà những người khác bị cuốn vào vòng xoáy này hay không.
Hay nói cách khác, sẽ cảm thấy nàng không phải là người mà là yêu quái biến thành chăng?
Khương Đường không dám mạo hiểm.
Cố Kiến Sơn ôm một lúc lâu rồi mới buông tay ra: “Tây Bắc không sao, nàng chớ lo.”
Chỉ là trong tay hắn có binh quyền, hắn vừa quay về thôi sẽ khiến cho trong triều rối ren, các vị hoàng tử rục rịch hành động.
Hắn là võ tướng nên không thể gặp quan văn tùy ý, huynh đệ trong nhà thì tránh cũng không tránh được, có điều rằng chưa từng bàn luận quá nhiều về chuyện công.
Cố Kiến Sơn thấy hướng gió trong triều đã thay đổi, hôm qua các đại thần lên triều, Lục hoàng tử Triệu Chân không dốc sức làm việc nên bị Hoàng thượng trách mắng, còn Ngũ hoàng tử lại được ngợi khen.
Cố Kiến Sơn không dám tùy ý suy đoán tâm tư của Hoàng thượng, nhưng hắn cảm thấy bất cứ việc gì đều không thể chỉ nhìn mỗi bề ngoài.
Tứ hoàng tử Triệu Cấu trù tính quân tình, đã trở thành một nỗi tâm bệnh của Hoàng thượng.
Càng tranh thì lại càng mất thánh tâm.
Nghe Lí Đức Thuận nói sau khi hạ triều Hoàng Thượng đã rất tức giận, Cố Kiến Sơn càng không cần làm gì.
Hắn chỉ làm việc nên làm, canh giữ Tây Bắc.
Lần này quay về triều nên nhân lúc tộc họ Hồ thương tổn nặng nề mà thừa thắng xông lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-431.html.]
Chỉ là Lục hoàng tử bị trách mắng, rốt cuộc là thật hay là giả, là làm để cho đại thần xem, hay là thật sự là vô vọng với hoàng vị.
Ngũ hoàng tử được ngợi khen, vậy thì một bước tiếp sau đây là gì, liệu các đại thần có xin lập thái tử hay không…
Trong lòng Cố Kiến Sơn trĩu nặng đi đôi chút, hắn đã nói với phụ thân rồi, chớ đừng cuốn vào tranh chấp đảng phái, người bây giờ không buông xuống được chỉ có Khương Đường: “Nàng tới Giang Nam phải cẩn thận, có chuyện thì sai Xuân Đài đi làm. Năng viết thư cho ta, với cả…”
Cố Kiến Sơn muốn nói với Khương Đường chuyện bên hầu phủ hắn vẫn chưa kịp nói, nhưng Khương Đường không hề biết tính toán của hắn, nên bèn nuốt lời này xuống: “An ổn, chờ ta quay về.”
Khương Đường gật đầu: “Ta…”
Hình như càng là lúc này thì càng không biết nói gì.
Khương Đường ho một tiếng: “Ta đợi chàng về, chuyện người khác nói ta sẽ không tin, dù cho là Xuân Đài nói, ta cũng không tin. Ta chỉ tin lời chàng nói.”
Dẫu cho Trịnh thị đến nói Cố Kiến Sơn phải cưới người khác, trong nhà đã định chuyện cưới xin rồi thì nàng cũng sẽ không tin.
Trong mắt Cố Kiến Sơn có ánh sáng lấp lánh: “Ta cũng như thế.”
Dù cho mẫu thân hắn viết thư nói Khương Đường gả cho kẻ khác thì hắn cũng không tin.
Cố Kiến Sơn không ở lại quá lâu được, bèn mang đồ quay về hầu phủ rồi lên đường.
Hắn phụng mật lệnh quay về Tây Bắc, chỉ nói với Trịnh thị, để tránh tiết lộ hành tung.
Trịnh thị dặn đi dặn lại mấy câu: “Trên đường đi cẩn thận, thiếu thốn thứ gì cứ viết thư về nhà, chú ý sức khỏe, chuyến này con đi vội vàng cũng chưa chuẩn bị thứ gì cho con cả, con cầm nhiều bạc hơn đi. Ta không mong con vượt trội hơn người, chỉ mong con bình bình an an.”
Nói đến sau cùng, Trịnh thị do dự muốn nói gì đó nhưng thôi: “… Đi đi, đừng trễ nải.”
Cố Kiến Sơn: “Vậy nhi tử đi đây.”
Trịnh thị gật đầu, bóng người ở cổng nhanh chóng mất dạng.
Công tử trong phủ vội vã quay về, rồi lại tất tả rời đi, vốn dĩ Cố Kiến Sơn không cần nha hoàn hầu hạ, làm gì cũng một mình, người của hầu phủ đều không biết hắn đã đi rồi.
Buổi tối, nàng ta lại thúc giục Cố Kiến Phong dẫn hai đệ đệ đi ăn cơm với phụ thân của nàng ta, Cố Kiến Phong đáp: “Cũng phải xem bọn họ có rảnh hay không đã, Lại bộ bận lắm, tứ đệ, ngũ đệ chắc chắn rất lắm việc.”
Trong lòng Hàn thị còn có hơi nuối tiếc, chuyện này cứ mãi kéo dài rốt cuộc là phải kéo dài đến khi nào, vẫn nên sớm chút là tốt.
Đến khi ở trên bàn ăn, lời gì cũng đều dễ nói.