Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 430

Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:13:53
Lượt xem: 1

Hàn thị cũng không định nói ra lúc này, chờ Cố Kiến Sơn cưới vợ rồi nói sau.

Có câu thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, sáng sớm hôm sau, Hàn thị liền đi chính viện.

Vừa vặn, Cố Kiến Sơn cũng ở đó.

Cố Kiến Sơn chào một tiếng: “Đại tẩu.”

Cố Kiến Sơn mới đến. Hắn là vãn bối, có việc đương nhiên phải chờ Hàn thị nói trước, hắn đứng lên nói: “Mẫu thân cùng đại tẩu nói chuyện trước đi, nhi tử lát nữa lại tới.”

Hàn thị ngồi xuống cười nói: “Ngũ đệ không cần đi, việc này cùng ngươi cũng có quan hệ, nếu không ngại thì ngồi xuống nghe một chút.”

Trịnh thị nhíu nhíu mày, hỏi trước: “Chuyện gì thế?” Hàn thị cười nói: “Đương nhiên là chuyện vui.”

Cố Kiến Sơn một lần nữa ngồi xuống, nha hoàn bên ngoài bưng trà điểm tâm đến. Trong phòng có than củi, bởi vì buổi sáng trong phòng tối đen nên vẫn còn thắp mấy ngọn đèn nến.

Trước tiên Hàn thị uống một ngụm trà làm ấm thân thể rồi mới nói: “Mẫu thân, có người hỏi thăm về Ngũ đệ với ta, là vì chuyện hôn sự. Ta mặc dù là trưởng tẩu, nhưng hôn nhân là chuyện đại sự do ngài làm chủ, cho nên muốn hỏi ngài trước...”

Cho dù Hàn thị là trưởng bối, lên tiếng cắt ngang là không hợp lễ, nhưng Cố Kiến Sơn cũng không quản đến nhiều như vậy.

Hắn nói: “Đại tẩu, nếu là về chuyện hôn sự thì không cần phải nói nữa.”

Hàn thị trên mặt không nhịn được, hướng về phía bà bà cầu xin giúp đỡ: “Mẫu thân, chuyện này...”

Trái tim Trịnh thị như bị lỡ một nhịp: “Ta đã có tính toán chuyện hôn sự của Ngũ Lang rồi, mặc kệ là ai, ngươi cứ từ chối là tốt nhất.”

Trịnh thị càng sợ Cố Kiến Sơn đột nhiên nói ra tên Khương Đường, đến lúc đó mới không dễ giải quyết. Cũng may hắn không phải loại người hành động theo cảm tính.

Bà ấy bảo Cố Kiến Sơn trở về trước: “Ngươi bận nhiều việc, không cần phải đến chính viện đâu.”

Hàn thị cúi đầu, càng có thể cảm nhận được sự thiên vị của bà bà đối với ấu tử.

Chờ Cố Kiến Sơn rời đi, Hàn thị cười nói: “Thì ra mẫu thân đã có tính toán rồi, không biết là quý nữ nhà nào vậy ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-430.html.]

Trịnh thị vốn vì việc này mà phiền lòng, hết lần này tới lần khác Hàn thị không có ánh mắt chỉ chuyên chọn cái này mà hỏi: “Chuyện này ngươi cũng đừng hỏi, ta hỏi ngươi, lão đại được điều đến Lại Bộ chính là bút tích của phụ thân ngươi à?”

Hàn thị gật đầu: “Phụ thân ta ở trong đó có dùng một chút lực, nhưng chủ yếu là bởi vì đại gia biết phấn đấu.”

Nàng ấy không dám nói là bởi vì đi theo phe của Ngũ hoàng tử, sợ bà bà trách tội.

Bởi vì Vĩnh Ninh Hầu phủ là hoàng thần, công công đánh giặc kiếm được công lao, chỉ phụng dưỡng Hoàng Thượng, không tham dự tranh đấu đảng phái.

Những chuyện này, lúc nàng ấy gả vào cũng đã từng được dặn dò. Nhưng đã lâu rồi, Hàn thị đoán Vĩnh Ninh Hầu sớm quên mất những thứ này rồi.

Trịnh thị: “Được rồi, lát nữa ta sai người đến nhà ngươi tặng vài thứ, loại chuyện này không dễ dàng lộ ra ngoài.”

Nếu đã làm rồi thì sẽ không còn đường xoay chuyển nữa, nếu chỉ dùng một chút lực cũng có thể tiếp nhận, dù sao thế gia liên hôn chính là vì những quan hệ này.

Hàn thị vội vàng gật gật đầu: “Nhi tức hiểu ạ.”

Trong lòng Trịnh thị còn có chuyện khác, Hàn thị đi rồi liền phân phó Nam Hương đi làm việc, Nam Tuyết ở ngoài cửa canh giữ. Trịnh thị phân phó, nếu như Ngũ công tử đến đây liền nói bà ấy không có ở đây.

Bà ấy thật sự không có tinh lực ứng phó Cố Kiến Sơn, vẫn là trì hoãn đi.

Nam Tuyết dựa theo phân phó đi ra cửa nhìn, nhưng Cố Kiến Sơn không tới nữa.

Trong cung Lý Đức Thuận đến truyền chỉ.

Hoàng Thượng có lệnh, bảo hắn lập tức đi Tây Bắc, không được có sai sót. Cố Kiến Sơn chỉ có thể thu dọn đồ đạc, lập tức khởi hành.

Hắn muốn đi gặp Khương Đường một lần, nhưng thời gian cấp bách, nhưng mà chỉ là nói mấy câu mà thôi, đồ đạc để Minh Triều thu dọn được rồi. Cứ như vậy, Cố Kiến Sơn liền không có cơ hội cùng Trịnh thị nói chuyện rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Quá gấp gáp, hắn không thể để lại chuyện.

Nhanh chóng chạy tới Khương gia, lúc Cố Kiến Sơn nhìn thấy Khương Đường nói câu đầu tiên chính là: “Ta phải đi rồi.”

Khuôn mặt Cố Kiến Sơn bị gió thổi đau nhức, hắn ôm Khương Đường vào trong ngực: “Chờ ta trở về.”

Loading...