Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-11-20 14:25:03
Lượt xem: 3
Nhìn thấy đứa tức phụ bà thích nhất cũng đứng về phía Cố Kiến Sơn, Trịnh thị cảm thấy Lục Cẩm Dao vẫn còn quá trẻ nên mới ngây thơ chân thật như vậy, đám tức phụ của bọn lão Đại chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.
Hàn thị vốn đã rất chán ghét Khương Đường, thật đúng là một cuộn chỉ rối.
Trịnh thị nói ra thì Cố Kiến Sơn không buông tay, nhưng không nói thì lại cảm giác trong lòng mình như có một cây kim vậy.
Suy nghĩ nửa ngày, Trịnh thị vẫn quyết định trước mắt sẽ không nói ra, hắn ở Tây Bắc nếu có chuyện gì đó nghẹn trong lòng, đao kiếm không có mắt, chỉ cần phân tâm một chút là sẽ bị thương, chờ một thời gian nữa có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Cố Kiến Sơn trở về nên Hầu phủ đã chuẩn bị gia yến.
Trước giờ chuyện trong phủ đều nhờ Hàn thị vất vả lo liệu, hiện giờ Lục Cẩm Dao đã ở cữ xong nên đã bắt đầu ôm lại phần công việc trước đây về. Tuy không phải là chuyện gì quan trọng nhưng trên dưới Hầu phủ đều biết vị Tứ nương tử này mới vừa sinh tiểu thiếu gia, rất được phu nhân coi trọng.
Khi còn chưa phân gia, mặc kệ ai là Hầu phu nhân tương lai, đều chẳng có ý nghĩa gì cả, dựa vào nhân tài được coi trọng thật sự mới có thể gặt được chỗ tốt.
Hàn thị đối đầu với Lục Cẩm Dao chưa bao giờ giành được phần thắng.
Cũng là khi đó nàng ta mới hiểu được thanh quý và quyền quý khác nhau ở điểm nào.
Không chỉ có là của cải không giống nhau, Lục Cẩm Dao xuất thân từ phủ Bình Dương hầu, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đó, sau khi gả tới đây mọi thứ xung quanh đều thay đổi, chuyện quản gia chỉ cần một thời gian chuẩn bị thích ứng là đã có thể nắm trong lòng bàn tay.
Mà Hàn thị lúc gả qua đây mới từ từ học hỏi, học đã nhiều năm nhưng có vẻ vẫn không bằng Lục Cẩm Dao.
Đối với những loại tranh đấu không thấy lưỡi d.a.o này, dường như trời sinh Lục Cẩm Dao đã biết ứng phó, luôn là có thể dùng sức bốn lạng đẩy ngàn cân, chưa bao giờ chịu một điểm thiệt thòi nào.
Hiện giờ, Lục Cẩm Dao ở trong phủ càng được người khác yêu thích, Hàn thị có muốn thì cũng chẳng làm được gì.
Đầu tháng giêng nàng ta về nhà mẹ đẻ, đã hỏi thăm phụ thân, phụ thân nói sẽ nghĩ cách.
Chờ một thời gian Cố Kiến Phong được thăng tiến, nàng ta sẽ nở mày nở mặt. Phu thê là một thể, một người vinh dự thì người còn lại cũng thế.
Gia yến buổi tối, một đám người tụ lại một chỗ, Vĩnh Ninh hầu rất vui vẻ, còn lấy ra hai vò rượu ngon.
Cố Kiến Thủy trêu ghẹo nói: “Lần này Ngũ đệ về không có chuyện gì quan trọng chứ.”
Cố Kiến Sơn uống qua mấy chung rượu đã mất hứng, lúc này lại càng mất hứng, cũng không muốn giải thích.
Cố Kiến Sơn cười lắc đầu: “Hôm nay nhất định sẽ uống cùng nhị ca, không say không về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-413.html.]
Cố Kiến Sơn là người nhỏ tuổi nhất, tất nhiên hắn nên là người rót rượu, rất nhanh đã rót tới chỗ Cố Kiến Hải, Cố Kiến Hải đặt ly rượu lên bàn: “Ta không uống, Uyển Dung có thai, ta sợ mùi rượu quá nồng sẽ khiến nàng khó chịu.”
Tuy là đang nói lời từ chối nhưng vẻ mặt Cố Kiến Hải vô cùng vui vẻ.
Trịnh thị nói: “Đây chính là chuyện vui, là chuyện từ lúc nào, có bị nghén không? Nam Tuyết, dọn hết cá và thịt dê trên bàn xuống, mang cho Tam nương tử một bát tổ yến.”
Nam Hương Nam Tuyết lập tức đi đổi đồ ăn, Vân thị cười nói: “Đa tạ mẫu thân săn sóc, đã hơn một tháng rồi.”
Vân thị chỉ có một nữ nhi, năm nay năm tuổi, nàng ấy vẫn luôn ngóng trông sẽ có thêm một hài tử nữa, cuối cùng cũng đã có rồi.
Lục Cẩm Dao nhớ kỹ lúc trước khi mình có thai, Vân thị đã giúp nàng ấy không ít việc, hiện giờ cũng thấy mừng cho Vân hị: “Tam tẩu, ngày mai ta để đầu bếp nữ trong viện ta qua chỗ tẩu một chuyến, nàng ta biết làm đồ ăn chua, lúc ăn sẽ không bị nghén.”
Vân thị cười khanh khách nói đồng ý.
Hứa thị vẫn luôn rất an tĩnh, nghe nói Vân thị có thai, ánh mắt lại trở nên ảm đạm một chút.
Cố Kiến Thủy đã có nhi tử, cũng nói chúc mừng đệ đệ nhưng lại không quá để ý.
Hàn thị nói: “Vậy hôm nay chính là song hỷ lâm môn.”
Hàn thị làm trưởng tẩu, cần phải nói mấy lời quan tâm, trong bữa tiệc, Cố Kiến Hải vẫn luôn nói chuyện với Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn.
Tuy rằng hai người bọn họ là đệ đệ nhưng xem ra còn quan tâm chăm sóc lại giống huynh trưởng hơn cả huynh trưởng thật sự như Cố Kiến Phong.
Hàn thị nhìn thấy, lại dùng liếc mắt quan sát Cố Kiến Phong, không rõ vì sao Cố Kiến Hải lại cư xử với lão Tứ và lão Ngũ như vậy.
Nàng ta chỉ có thể nghĩ đến một từ, tha thiết.
Hoàn toàn không giống bộ dáng của một huynh trưởng, nhìn cứ như hạ cấp của hai người họ vậy.
Hàn thị thầm nghĩ, hiện giờ tam phòng cũng đi nịnh bợ lão Tứ lão Ngũ, thật không dễ dàng gì.
Nhìn rất buồn cười.
Huynh đệ ruột thịt ở đây lại không lôi kéo, còn quan tâm tới nhi tử của một thiếp thất lại càng buồn cười hơn.