Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 411
Cập nhật lúc: 2024-11-20 14:24:59
Lượt xem: 2
Trời vẫn còn tối, Khương Đường vẫn cầm đèn lồng trong tay.
Khương Đường gọi một tiếng nhưng Cố Kiến Sơn vẫn không ngẩng đầu, hình như đã ngủ say. Nàng duỗi tay chạm nhẹ vào bả vai của Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn giật mình một cái, đột nhiên ngẩng đầu, tay bắt đầu mò mẫm như đang muốn tìm thứ gì đó, nhưng thứ đó lại không ở cạnh hắn, duỗi tay sờ soạng cũng chỉ là một khoảng không.
Trong ánh mắt của hắn còn mang theo sự tàn nhẫn, hoàn toàn không giống với Cố Kiến Sơn mà Khương Đường quen thuộc. Cố Kiến Sơn trong ấn tượng của nàng tuy không thể gọi là ôn tồn lễ độ nhưng bụng dạ phóng khoáng, làm việc biết co giãn vừa phải, tuyệt đối sẽ không hành động như thế này.
Hắn là vừa từ Tây Bắc trở về, người về tới Thịnh Kinh nhưng suy nghĩ vẫn còn ở lại chiến trường.
Người trực tiếp đối diện với sinh tử sao có thể bình thường lại trong thời gian ngắn ngủi.
Khương Đường thu lại cánh tay, lại gọi hắn một tiếng, đôi mắt của Cố Kiến Sơn dần dần khôi phục lại vẻ sáng sủa, hắn ngửa đầu nhìn Khương Đường, sau đó chậm rãi đứng lên: “Ta… Ta đã trở về.”
Khương Đường đưa Cố Kiến Sơn vào nhà trước, chờ hắn mờ mịt vào trong rồi Khương Đường mới đóng cổng và cài chốt.
Điểm Kim và Ô Kim vây quanh chân Cố Kiến Sơn, nóng nảy nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy sự uy hiếp.
Khương Đường sờ đầu trấn an hai con chó: “Không phải người xấu, không sao đâu.”
Lúc này Điểm Kim và Ô Kim mới không sủa nữa.
Cố Kiến Sơn đứng ở cửa, chờ Khương Đường rót cho hắn một chén nước như lúc trước, rõ ràng trên đường về đây đã suy nghĩ rất nhiều lời muốn nói, sau khi gặp người ta rồi lại không biết phải nói cái gì.
Đầu óc trống rỗng không biết nên nói gì cho phải.
Khương Đường đi vào phòng, đi vài bước mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, quay đầu nhìn lại thì thấy Cố Kiến Sơn vẫn còn đứng cạnh cửa.
Má phải của hắn có vết thương nhưng đã kết vảy, tóc tai lộn xộn, không biết đã bôn ba trên đường bao nhiêu lâu.
Chỉ có một đôi mắt vẫn sáng lấp lánh dưới ánh đèn dầu. Trong mắt Cố Kiến Sơn dường như có ánh lửa.
Khương Đường chỉ cảm thấy lòng mình run lên, không thể nói là đang đau lòng hay khó chịu.
“Đứng ở đó làm gì, không chê trời lạnh sao.”
Khương Đường thấy Cố Kiến Sơn đã bước thêm vài bước, ngay sau đó nàng đã cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo.
Giống như tuyết ở Tây Bắc vậy, lạnh lẽo nhưng thanh mát, còn có hương vị bùn lầy do vó ngựa dẫm phải trên đường về cùng với hương cỏ cây. Bộ giáp bạc mà Cố Kiến Sơn đang mặc cũng lạnh như băng, cộm đau cả người.
Khương Đường do dự trong chốc lát rồi duỗi tay vòng qua eo Cố Kiến Sơn: “Cuối cùng chàng cũng trở lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-411.html.]
Tuy Cố Kiến Sơn không biết phải nói gì nhưng có thể ôm Khương Đường một chút cũng khiến lòng hắn thoải mái hơn nhiều.
Sáng sớm giờ Dần hắn về đến Thịnh Kinh, vừa dơ vừa mệt.
Nếu trực tiếp về Hầu phủ thì hắn còn phải rửa mặt chải đầu, lại phải vào cung báo cáo công tác, không biết khi nào mới xong việc nên mới quyết định tới đây gặp Khương Đường trước.
Người xung quanh còn chưa thức dậy, nếu không đợi được hoặc có người ra ngoài thì hắn sẽ về Hầu phủ trước.
May mắn.
Cố Kiến Sơn không ôm quá lâu, ôm đã thèm rồi cũng buông tay theo Khương Đường vào nhà.
Khương Đường thắp sáng chiếc đèn trên bàn, căn phòng lập tức sáng bừng lên. Khương Đường nói: “Chàng ngồi xuống trước đi.”
Nhà chính rất lớn, có một chiếc bàn vuông lọt vào tầm mắt, còn có bốn chiếc ghế dựa, bên cạnh là một chiếc bình phong vẽ sơn thủy, hoa cỏ, chim chóc.
Phía dưới có một bếp lò để nấu nước, than trong lò vẫn còn nóng đỏ, còn có hai con ch.ó nằm bò như hổ rình mồi.
Khương Đường đi rót nước, Cố Kiến Sơn ngồi xuống duỗi tay sờ đầu Điểm Kim: “Đã lớn như vậy rồi.”
Khương Đường nói: “Cũng không nghĩ xem chàng đã đi bao lâu rồi.”
Lúc bọn chúng được ôm về là đã được bốn tháng, lại nuôi ở Đại Lý Tự hơn một tháng, mang tới đây cũng đã được gần nửa năm.
Cố Kiến Sơn gật đầu, lại nghe ra được hương vị tưởng nhớ trong lời nói: “Không phải đã về rồi sao, nhưng mà qua thời gian này là phải đi rồi.”
Mùa xuân năm nay Hồ tộc ăn khổ, Ngự Triều đã có thời gian nghỉ ngơi lâu hơn, bọn họ cũng cướp được không ít dê bò, Từ Trinh Nam muốn nhân cơ hội này tiến thêm một bước.
Lần này Cố Kiến Sơn trở về là để báo cáo tình hình trong quân với An Khánh đế, trong triều đã bắt đầu có động thái, cho người khác đưa tin cũng không còn an toàn nữa.
Chuyện chiến sự ở Tây Bắc hoàng đế chắc chắn sẽ không để cho các hoàng tử nhúng tay vào, rất nhiều chuyện phiền phức.
Hoàng Thượng đã già, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào binh lực Tây Bắc.
Không chỉ có Hoàng Thượng chuyện Hoàng Thượng đã già, mà cả Từ tướng quân cũng già rồi.
Khương Đường không lên tiếng, Cố Kiến Sơn nhấp môi dưới: “Nhưng ta bảo đảm, khi về tới ta sẽ đều đến gặp nàng đầu tiên.”
Ai cần hắn qua gặp nàng trước tiên chứ, đã lạnh thành như vậy rồi, nhìn cứ như dân chạy nạn vậy.