Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 403
Cập nhật lúc: 2024-11-20 14:24:45
Lượt xem: 0
Hàn thị trong lòng không vui nhưng ở trước mặt người khác không nào biểu lộ ra dù chỉ một chút, nàng ta là trưởng tẩu, sao có thể không ngóng trong huynh đệ bên dưới có được chỗ tốt.
Cố Kiến Phong vốn dĩ đang rất vui vẻ, làm huynh trưởng sao lại không mong đệ đệ thành tài, nhưng sau khi về nhà lại nghe Hàn thị oán giận vài câu, tâm trạng cũng không còn được thư thái như lúc đầu.
Mấy lời Hàn thị nói đều là mấy câu đã được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nào là chỉ biết dựa vào nhạc gia, vô dụng không nên thân…
Những lời này cứ giống như ruồi bọ ong ong vang lên bên tai Cố Kiến Phong, hắn có thể chấp nhận chuyện bản thân là một người rất bình thường, biết mình không có chí khí, nhưng Hàn thị cứ luôn nói như vậy khiến hắn cảm thấy mình thật sự không bằng người khác.
Trong lòng Cố Kiến Phong vô cùng phiền muộn.
Nhưng ngày mai chính là trừ tịch, hắn không thể chọc Hàn thị không vui vào hai ngày cuối cùng trong năm được, bằng không cả nhà đều không thoải mái.
Cố Kiến Phong nói: “Đang là ngày vui, đừng nói mấy chuyện này, cũng không phải ngày đầu tiên nàng biết ta là loại người gì…”
Hàn thị thấy cái dạng này của hắn thì càng giận sôi máu, người khác còn biết luồn cúi lôi kéo quan hệ, nhưng Cố Kiến Phong thì sao, cứ bất chấp mặc kệ tất cả như vậy.
Cố Kiến Phong thấy trong con ngươi Hàn thị đều là lửa giận, lại khuyên nhủ: “Nàng nghĩ lại đi, tương lai Hầu phủ sẽ là của đại phòng, ta không có chí lớn, nắm được Hầu phủ đã là chuyện không tồi.”
Hàn thị cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, đúng vậy, Cố Kiến Phong có xuất thân tốt, thân là trưởng tử, cũng đã mạnh hơn người khác rất nhiều, nàng ta còn cưỡng cầu cái gì nữa,
Hai mắt Hàn thị ngấn lệ: “Ừ, đã là không tệ…”
Mà đệ đệ Cố Kiến Châu trong miệng Hàn thị cũng không dự đoán được bản thân mình được thăng quan, thật sự quá bất ngờ.
Chờ Lục Cẩm Dao nói xong những nguyên nhân quanh co trong đó, Cố Kiến Châu nói: “Lại là nhờ Khương cô nương, ta… Chức quan này thật sự không khiến người khác phục được.”
Lục Cẩm Dao cảm thấy lời này không đúng hoàn toàn: “Nếu trước đây không phải là chàng gửi nấm về thì Khương Đường cũng không thể làm được, cho nên đây cũng không hoàn toàn là công lao của nàng, cứ coi như mỗi người một nửa đi. Mẫu thân đã tặng đồ qua chỗ Khương Đường, Lộ Trúc nói nhìn thấy xe ngựa của phủ An vương ở đó, hẳn là trong cung ban thưởng, sau này chúng ta chú ý quan tâm nàng một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-403.html.]
Khương Đường vô tình cắm liễu liễu lại xanh, còn Cố Kiến Châu thật sự là có lòng cứu độ bá tánh, hắn mang nấm trở về vốn dĩ là muốn giúp đỡ bá tánh vượt qua những ngày cực khổ, chỉ là với sức lực của một người thì khó mà giúp đỡ nhiều người như vậy.
Làm gì đến mức đuối lý vì được thăng quan.
Nếu không có Cố Kiến Châu, Khương Đường cũng sẽ không sáng tạo được món lẩu nấm ngon như vậy, nếu Lục Cẩm Dao là người nặng tâm tư, không muốn để Khương Đường kiếm bạc thì những chuyện tiếp sau đó cũng không xảy ra.
Không có Khương Đường thì cũng sẽ không có Tôn đại nhân báo cáo lên Hoàng Thượng, để chuyện này được thực thi, chỉ có thể nói vận mệnh đều đã được ông trời định sẵn.
Cố Kiến Châu bị Lục Cẩm Dao thuyết phục, hắn được thăng quan thì sau này càng phải làm việc vì bá tánh, còn phải đề phòng tiểu nhân, từng việc hắn làm đều phải thật cẩn thật.
Hắn hy vọng sang năm mưa thuận gió hoà, bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, đê đập được tu sửa ở Điền Nam sẽ hữu dụng.
*
Hai mươi tám, hai mươi chín, đảo mắt là đã đến ba mươi tháng chạp, mới sáng sớm Khương Đường đã bị âm thanh pháo nổ đánh thức.
Mở mắt xem thì thấy cả căn phòng vẫn còn tối đen một mảnh, chưa có một tia sáng nào lọt qua bức rèm, âm thanh bên ngoài nổ bùm bùm, còn có thể nghe thấy mấy hài tử của Lưu gia cách vách đang hô to ăn tết thật lâu, ăn tết thật lâu.
Còn có tiếng Lưu đại tẩu trầm thấp: “Các con nhỏ tiếng một chút, như thế này là làm phiền người khác, người ta còn đang ngủ đó, chỉ có mấy đứa dậy ăn tết thôi!”
Tuy rằng Khương Đường còn ngái ngủ, nhưng tình huống này vẫn làm nàng bật cười thành tiếng, lúc ăn tết bên ngoài cũng thật là náo nhiệt.
Ngủ tiếp cũng không ngủ được, Khương Đường dứt khoát rời giường, rửa mặt chải đầu xong thì bước ra ngoài, thấy bên ngoài có rất nhiều hài tử.
Cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ thì đều mặc y phục mới, y phục mùa đông vừa dày vừa nặng, hơn nữa tuyết đọng vẫn chưa tan hết, nếu mặc đi ra đường thì chẳng khác nào mấy viên bánh trôi lăn trên đất, hiện giờ vẫn là những viên bánh trôi, chẳng qua là nhân không giống mà thôi.