Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 384
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:14:15
Lượt xem: 14
An Dương dùng thìa múc một ngụm nhỏ, trong phút chốc, hương vị tươi nồng bao bọc đầu lưỡi, lại ăn một miếng nấm, mỗi loại khác nhau thì hương vị cũng khác nhau.
Có cái thì giòn, có cái thì lại ngọt.
Cũng là nấm, bình thường An Dương đã được ăn nấm bào ngư, nấm hương nhưng hương vị không ngon như cái này.
Trong lòng nàng ấy thầm nhẩm tính.
Hai ba người cùng ăn một nồi lẩu, tính ra một bữa cơm cũng không quá đắt. Khó trách Tôn đại nhân cùng Tiền đại nhân có thể thường xuyên tới đây.
An Dương thầm nghĩ, có vận may đến cỡ này thì có ngăn cũng không ngăn được, có thực khách ngang cấp bậc này rồi thì rất nhiều chuyện không cần phải lo lắng.
An Ninh ngạc nhiên nói: “Món canh này ngon quá đi.”
Cái này được nấu từ nấm thật sao, không ngờ lại có hương vị ngon như vậy.
Khương Đường giải thích: “Nấm này từ Điền Nam đưa tới, không giống như nấm vùng này nên khi chế biến có vị rất ngon.”
An Dương nói: “Điền Nam sao? Đoạn thời gian tháng tư tháng năm không phải ở Điền Nam có lũ lụt à…Ta nhớ ra rồi, phu quân của Lục tỷ tỷ đi Điền Nam cứu trợ thiên tai, nửa năm sau lại đi Điền Nam trị thủy, có phải hắn mang về không?”
Thấy Khương Đường gật đầu, An Dương nói: “Khó trách ở chỗ ngươi lại có đồ ăn ngon đến như vậy.”
Khương Đường trước kia làm nha hoàn ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, có thể là khi đó đã được ăn rồi.
Khương Đường: “Nếu thích ăn thì có thể bảo người đi tới đó mua, đây là kế sinh nhai của người dân địa phương ở đó. Nhưng mà lúc chế biến phải chú ý một chút, thứ này nếu nấu không chín sẽ dễ bị ngộ độc.”
Khương Đường nguyện ý để mấy người An Dương đi mua nấm.
Nàng chỉ mở một tiệm lẩu, cho dù làm ăn có tốt đến đâu cũng không thể mua hết tất cả nấm ở Điền Nam được, nàng chỉ có thể mua một phần rất ít.
Mà Cố Kiến Châu chỉ lo trị thủy, dân chúng địa phương có sống được hay không là chuyện của tri phủ tri huyện, Cố Kiến Châu không thể bao biện làm thay được.
Nếu là An Dương các nàng cũng thích ăn, mua nhiều thì dân chúng được lợi, các nàng ăn thoải mái, hai bên cùng có lợi.
An Dương âm thầm gật đầu, thì ra là như vậy. Nàng cũng không quá đặt nặng vấn đề mua để ăn, chẳng qua lát nữa khi ra cửa có thể nhắc tới trước mặt Tôn đại nhân Tiền đại nhân.
Không chừng có thể có hiệu quả kỳ diệu nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-384.html.]
An Dương nói: “Ngươi mở cửa hàng như vậy tính ra cũng có thể giải quyết vấn đề cấp bách của dân chúng Điền Nam, còn giải quyết được dục vọng ăn uống của ta nữa, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.”
Khương Đường kỳ thật không nghĩ xa như vậy, tiệm lẩu của nàng dùng được bao nhiêu nấm chứ. Tuy nhiên nhất cử lưỡng tiện là chuyện tốt, nàng cũng không cần phải đẩy công lao ra ngoài: “Quận chúa thích là tốt rồi, mọi người đừng chỉ lo nói chuyện, mau ăn đi.”
Mấy người ngồi đây, Khương Đường đều đã từng gặp.
An Ninh quận chúa là biểu muội của An Dương, mà một vị tiểu nương tử khác, gia thế bình thường, nhưng người rất tốt.
Mặc dù là quý nữ, có quý khí nhưng vẫn khiêm tốn, rất đáng yêu và dễ gần. Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, thời gian trôi qua cũng nhanh.
Một nồi lẩu nấm tươi ngon, ba người lại là lần đầu tiên ăn, mỗi người đều ăn đến no căng cả bụng.
Cuối cùng ăn thêm bánh nếp đường nâu, món này đã được chiên trong dầu, rắc thêm bột đậu nành và nước đường nâu lên trên, cắn một miếng đã cảm nhận được hương vị vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại.
Ăn cơm xong đi ra, An Dương và Khương Đường cùng đi ra sau cùng.
Khương Đường đưa thiệp mời qua: “Hai mươi hai tháng chạp là sinh nhật ta, mời quận chúa tới tham gia lễ cập kê của ta.”
Lễ cập kê, thì ra Khương Đường mới mười lăm tuổi.
An Dương kinh ngạc khi biết Khương Đường còn nhỏ tuổi như vậy, nàng ấy nhận lấy tấm thiệp mời rồi đáp: “Tất nhiên ngày đó ta sẽ tới.”
Khương Đường cười cười: “Vậy ta chờ quận chúa, quận chúa nhớ đi thong thả.”
An Dương đi chầm chậm, thấy Tôn đại nhân và Tiền đại nhân còn đang ngồi ăn gần cửa, khẽ cao giọng hỏi: “Ta lại quên rồi, nấm này từ đâu tới nhỉ, không giống như nấm ở bên chỗ chúng ta lắm.”
Khương Đường kiên nhẫn giải thích: “Là từ Điền Nam vận chuyển tới đây. Điền Nam núi rừng nhiều, nấm cũng nhiều. Người dân địa phương hái phơi khô, vận chuyển đến đây không chiếm chỗ cũng không sợ bị đè ép. Hiện tại không phải đã mở một kênh đào từ tây xuống nam rồi sao, vận chuyển mấy thứ này cũng tiện hơn.”
Mặc dù cách xa nhau nhưng chưa đến ba ngày năm ngày là đã có thể đưa đến, xuôi theo dòng nước để vận chuyển nhanh hơn.
An Dương hỏi ngang đây là dừng: “Vậy ta sai người đi hỏi thăm xem, nếu mua được về đây thì đối với dân chúng Điền Nam cũng là một kế sinh nhai. Đồ ăn của ngươi ở đây thực sự rất ngon, ngày khác ta sẽ lại đến.”
Hôm nay là Khương Đường mời khách, hôm khác lại tới ăn nhất định chính là tự mình móc bạc.
Duy nhất không nghĩ tới chính là có thể ở chỗ này gặp được đại thần trong triều, An Dương yên tâm hơn nhiều.