Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 371

Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:11:18
Lượt xem: 6

Khương Đường lại không nghĩ nhiều như vậy, sau khi quay về phòng thì lập tức mở thư ra, đến bếp than còn chẳng ngoảnh lại lấy cái nào.

Giữa tháng trước Cố Kiến Sơn đã đi rồi, tháng này thư gửi về đã qua mất một tháng rồi.

Chắc là sau khi đến quân doanh thì viết thư, câu đầu tiên trong thư là Khương cô nương an lành, mong sớm gặp.

Không khác mấy so với câu đầu tiên Khương Đường viết, chỉ là tên mở đầu khác nhau.

Khương Đường viết là Cố công tử.

Cố Kiến Châu viết vội viết vàng rồi lại gửi đi gấp rút, chữ viết không giống với chữ viết xiêu vẹo ngày xưa, chữ như tùng như bác, như mây trôi nước chảy.

Xem ra là tay khỏi thật rồi, viết chữ ngày trước đều dùng tay trái để viết, trong thư mấy lời linh tinh chiếm hơn nửa, hắn nói Tây Bắc lạnh bao nhiêu, núi cao thế nào, nói tuyết lớn ra sao, nói Khương Đường chưa từng thấy phong cảnh nơi đây, đúng thật là rất đẹp.

Sau cùng nhắc mấy câu viên canh ăn rất ngon, nếu có thể có bò số lượng lớn thì hắn sẽ xin Từ tướng quân cũng làm viên canh thành quân lương.

Đọc thư xong, lần này Khương Đường không đốt đi nữa, Cố Kiến Sơn cảm thấy viên canh hữu dụng là tốt rồi.

Có lẽ nàng có thể làm vài thức ăn khác gửi đến cho Cố Kiến Sơn.

Trong thư, Cố Kiến Sơn không nhắc đến hoành thánh và sủi cảo, mấy thứ này cũng coi như là thực phẩm nhanh đông.

Cũng không biết là hắn có ăn hay không.

Trong thư cũng không nhắc bao giờ quay về, lúc Khương Đường viết thư không hỏi, lúc nên quay về thì nhất định sẽ về.

Tuy không biết có thể gửi đồ hay không nhưng Khương Đường vẫn chuẩn bị đôi chút.

Quán lẩu bán viên canh, thú thực thì lẩu bò là thứ thích hợp mang ra ngoài, vì trời nóng cũng không chảy.

Những thứ khác là lương khô và thức ăn.

Sau khi đưa cho Xuân Đài xong Khương Đường mới tới quán, lần chậm trễ này lại hai ngày trôi qua.

Tuyết ngưng rồi, nhưng tuyết ở cửa quán lẩu Khương thị vẫn chưa tan. Mới sáng nên chẳng có mống khách nào.

Lưu Đại Lang đang viết gì đó, Khương Đường liếc mắt nhìn, bên trên viết là quán lẩu Khương thị, khai trương nên ăn sẽ tặng củ cải.

Bên dưới viết vị trí của quán lẩu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-371.html.]

Chữ Lưu Đại Lang khá được, thấy Khương Đường nhìn thì gãi đầu một cách mất tự nhiên: “Trời tuyết rơi, chẳng có ai ra ngoài, chỉ có người ở gần mới biết có quán như này, ta đến thành Đông thành Bắc xem sao.”

Cái Lưu Đại Lang nhận không phải bốn đồng tiền công, có lương căn bản là một tháng năm đồng bạc nhưng còn có trích phần trăm, là dẫn một khách đến thì đưa hai văn tiền.

Mỗi ngày hắn có thể dẫn hơn chục người đến, nhưng cảm thấy tính dựa theo đầu người thì không thích hợp lắm, bèn tự mình nhắc với chưởng quỹ rằng dẫn được một bàn thì hai văn tiền.

Tính ra một ngày có thể kiếm hơn bảy tám văn.

Khương Đường khen ngợi: “Ý tưởng này của ngươi được đấy, nhưng đừng dùng hồ dán lên tường.”

Phát quảng cáo thì có thể nhưng dán quảng cáo thì không được. Lưu Đại Lang: “Được được, không dán lên trên tường đâu.” Nếu không là lại chọc đến lính giữ thành.

Khương Đường nhìn sổ sách hai ngày nay, vào hôm khai trương có mười tám bàn, doanh thu hai mươi bảy lượng, doanh thu hôm qua là ba mươi hai lượng.

Trừ đi phí tổn thì lợi nhuận là ba mươi lăm lượng. Cuối cùng vẫn bị chịu ảnh hưởng của thời tiết.

Khách quen còn có thể liều tuyết đi tới, người ở xa thì nào có ai biết ở đây có quán lẩu đâu.

Không tệ.

Hai ngày nàng có thể thu được hai mươi tư lạng, giữ lại một phần làm vốn lưu động, tháng sau là có thể chia hoa hồng.

Trong lòng Khương Đường lấy làm vui sướng, dù sao đây là cửa hàng đầu tiên nàng mở, bất kể kiếm được nhiều hay kiếm được ít thì đều là kiếm được tiền.

Lợi nhuận hai ngày nay có thể thu hồi lại tiền thuê nhà.

Khương Đường gập sổ sách lại: “Buổi tối mọi người đừng vội về ngay, cũng ở lại ăn bữa lẩu đi, bận rộn cả buổi trời, bản thân mình vẫn còn chưa ăn uống gì.”

Quán lẩu này vừa khai trương là đến cuối tháng mười một, mỗi ngày đều có doanh thu là ba mươi bốn mươi lượng bạc.

So với các cửa hàng quán xá khác thì chuyện buôn bán coi như là khá tốt.

Đến đầu tháng, Khương Đường lấy sổ sách với hoa hồng đi đến phủ Vĩnh Ninh hầu.

Lần này là Bạch Vi ra đón nàng: “Hoài Hề tỷ tỷ ra ngoài rồi, Lộ Trúc tỷ tỷ đang ở bên cạnh địa nương tử, mà chỗ đại nương tử thì không rời được.”

Lục Cẩm Dao đã mang thai được chín tháng rồi, bụng cực kỳ to, đại phu nói sản kỳ là vào tháng mười hai, không nói chính xác lúc nào thì sinh con ra.

Loading...