Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:08:25
Lượt xem: 4
Trần thị nói: “Ta mặc kệ nàng, trong lòng con hiểu rõ là được. Khăn, vải, kéo dùng cho việc sinh nở… Ta đều chuẩn bị một phần, nếu bà bà con có chuẩn bị cho con rồi thì con cứ xem cái nào xài được. Trần ma ma nhiều kinh nghiệm, có gì không hiểu cứ hỏi bà ta, đừng sợ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nữ nhân sinh hài tử chính là đi dạo quỷ môn quan một vòng, bà ấy cũng không giúp gì được cho nữ nhi.
Lục Cẩm Dao gật đầu, kiên định nói: “Con không sợ.”
Nàng ấy dịu dàng nhìn chiếc bụng đã phồng to, ngóng trông hài tử ra đời.
Trước kia cảm thấy hài tử tới quá muộn, hiện tại lại thấy thời điểm này rất đúng lúc, nàng ấy cùng Cố Kiến Châu tâm ý tương thông, để sinh hạ được hài tử này, khổ cực thế nào cũng vui lòng.
Trần thị xoa đầu nữ nhi đầy yêu thương, bà ấy ở Yến Kỉ Đường nửa ngày, giữa trưa ở lại dùng cơm, ăn xong mới trở về.
Phủ Vĩnh Ninh hầu gần đây cũng không có chuyện gì khác, sự kiện gần nhất chính là chuyện sinh nở của Lục Cẩm Dao, sinh hài tử xong còn phải làm lễ tắm ba ngày.
Sau đó là tết Trung Thu, nhưng tính tới tết Trung Thu vẫn còn quá sớm, không cần vội.
Lúc chưa phân gia thì chuyện này sẽ do Hàn thị lo liệu.
Cho dù đã phân gia, Lục Cẩm Dao mới vừa sinh hài tử, còn phải ở cữ, cũng không có cách nào quản lý mấy chuyện này.
Tuy trong lòng Hàn thị không muốn, nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo nàng ta là người quản gia.
Hơn một tháng sau hài tử ra đời, Hàn thị dựa theo thông lệ trước đây của Hầu phủ để chuẩn bị lễ tắm ba ngày.
Đồ vật được chuẩn bị xong sẽ đưa đến chính viện xem trước, sau đó mới đem đến Yến Kỉ Đường, Lục Cẩm Dao sắp sinh, Hàn thị cũng không muốn gây sự làm gì.
Qua tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Các viện sớm đã dùng than, lúc này kể cả những người thành tâm lễ Phật cũng không thể đến chùa miếu dâng hương.
Nếu chủ tử đã có than để dùng thì đám hạ nhân cũng có, chẳng qua than mà hạ nhân dùng sẽ kém hơn một bậc.
Mùng một, tuyết rơi đầy.
Khương Đường sáng sớm đẩy cửa ra đã thấy tuyết ngập qua mũi giày, bông tuyết bay tán loạn, trông giống như lông ngỗng vậy.
Tuyết phủ lên tường trắng và mái ngói gạch xanh, khung cảnh vô cùng nên thơ.
Tuyết lúc này dày hơn nhiều so với hồi tháng mười, hôm nay không mở sạp, nếu có người tới đây ăn lẩu thì mới dọn sạp lên.
Nàng cho thêm không ít thịt dê thịt cá, trời lạnh đến nỗi muốn biến thành “gậy băng” hết rồi, tính ra lại cắt dễ hơn lúc thịt còn tươi.
Nếu không có khách thì nàng cứ ở trong phòng nướng khoai và hạt dẻ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-361.html.]
Vốn định hôm nay sẽ đến Cẩm Đường Cư xem sổ sách tháng trước, nhưng xem ra đi không được rồi.
Khương Đường nhìn bông tuyết phiêu đãng đầy trời, tính toán ngày tháng một chút, Cố Kiến Sơn đã rời đi hơn nữa tháng, lúc này chắc cũng gần tới Tây Bắc.
Tây Bắc còn lạnh hơn Thịnh Kinh nhiều.
Cũng không biết có ảnh hưởng tới vết thương của hắn không.
*
Hôm qua Cố Kiến Sơn đã đến quân doanh, lúc đến doanh trướng cũng không thu dọn đồ đạc gì, tùy ý chui vào một góc trong doanh trước, đốt than cho ấm rồi ngã đầu ngủ.
Tây Bắc cách Thịnh Kinh khá xa, trên đường lại chạy như bay, Cố Kiến Sơn cũng chịu không nổi.
Một giấc này ngủ tới lúc bình minh, cuối cùng cũng lấy lại được một chút tinh thần.
Cố Kiến Sơn đồ vật đầy dưới đất, không nhúc nhích, đi tới trước lều chủ tướng thì bắt gặp Từ Trinh Nam
Từ Trinh Nam nhìn thấy Cố Kiến Sơn, trong lòng cảm thấy rất an ủi, tìm được đường sống trong chỗ chết, sống sót trở về.
Việc truyền tin ở Tây Bắc không thuận lợi, Từ Trinh Nam không biết quá nhiều chuyện ở Thịnh Kinh.
Nói cách khác, Tây Bắc đóng quân bảo vệ quốc gia, một hoàng tử qua đời cũng không liên quan gì tới bọn họ.
Từ Trinh Nam chỉ biết là Tứ hoàng tử đã chết, giám quân cũng bị bắt, ngoài ra không biết gì thêm.
Cố Kiến Sơn nói: “Tứ hoàng tử cài người mai phục trong quân doanh, gài bẫy khiến Ngự Triều bại trận, hắn làm vậy để trục lợi cho bản thân. Đại tướng quân, Tứ hoàng tử đã chết, vẫn còn những hoàng tử khác.”
Loại chuyện thế này Tứ hoàng tử dám làm, những hoàng tử khác chưa chắc đã dám.
Sắc mặt Từ Trinh Nam âm u, trước giờ ông không hề tranh một chút quân công, trước kia chỉ là một anh hùng nông dân, cảm thấy thứ phiền toái nhất chính là mấy thứ âm mưu dương mưu kia: “Ngươi cẩn thận đề phòng, nghĩ biện pháp bắt hết mấy người này.”
Bắt được một Trịnh giám quân, Cố Kiến Sơn thiếu chút đã mất mạng.
Nhưng đây là chuyện hắn nên làm. “Mạt tướng tuân lệnh.”
Từ Trinh Nam lại hỏi thăm thân thể Cố Kiến Sơn, cũng không hỏi thêm chuyện gì khác.
Cố Kiến Sơn bước ra ngoài là thở ra một ngụm khói trắng, lúc này mới về doanh trướng của mình thu dọn đồ đạc.
Sắp xếp xong chăn bông và y phục mùa đông, Cố Kiến Sơn mới thu xếp mấy món đồ Khương Đường cho hắn.
Trên đường bôn ba gian khổ, nhưng hắn vẫn chưa ăn một món nào.