Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 354
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:06:37
Lượt xem: 4
Vương Bảo Xuyến khổ sở thủ Hàn Diêu mười tám năm, chờ đến cái gì? Chờ đến cái rắm.
Cố Kiến Sơn ừ một tiếng, môi giật giật: “Vậy vòng tay kia, hôm nay ngươi có muốn không?”
Vòng tay hoa nhài, là Tiết Khất Xảo ngày ấy Cố Kiến Sơn nhìn thấy Khương Đường đeo trên tay, cảm thấy rất đẹp nên liền tìm người làm một cái giống như thế. Hoa nhài nở qua một đêm đã tàn, nhưng hoa trên vòng tay này sẽ luôn nở rộ.
Chẳng qua sau đó Khương Đường lại trả lại, hắn cũng không lấy ra nữa. Khương Đường hỏi một câu: “Ngươi có mang theo à?”
Nàng muốn lấy nó hôm nay.
Cố Kiến Sơn trực tiếp móc ra từ trong ngực: “Vẫn luôn mang theo.” Khương Đường vươn tay: “Đeo cho ta đi.”
Lúc này, trong mắt Cố Kiến Sơn cuối cùng cũng mang theo chút ý cười, hắn đeo cho Khương Đường rồi cười nói: “Được rồi, rất vừa vặn.”
Khương Đường ngẫm lại cảm thấy đúng là trời đất xui khiến. Lúc trước Cố Kiến Sơn cứu nàng, rõ ràng nói nhìn trúng nàng và báo đáp thức ăn của nàng, nhưng nàng đưa cơm đến mấy lần lại không cho nàng đưa tiếp, có lẽ lúc đó tâm ý của Cố Kiến Sơn đối với nàng đã không giống như bình thường rồi.
Khi đó nàng nghĩ, nếu thật sự báo ân không được, cùng lắm thì sau này cho Cố Kiến Sơn một cái kim thân, lại cho hắn một cái đèn trường minh nữa.
Nhưng sau đó đi Phổ Đà Tự hỏi thăm mới biết đèn trường minh là thắp cho người đã khuất, lúc này mới không giải quyết được.
Cố Kiến Sơn thấy Khương Đường cười, nhịn không được hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”
Khương Đường thu lại nụ cười: “Ta muốn cười thì cười, chẳng lẽ muốn cười cũng không được à?”
Cố Kiến Sơn mím môi: “Đương nhiên là ngươi muốn làm gì thì làm.” Hắn sao mà quản được.
Khương Đường chịu đeo vòng tay làm cho hắn có một loại cảm giác tồn tại trong lòng nàng.
Khương Đường cho hắn khăn tay, hắn tặng vòng tay Khương Đường.
Khương Đường hơi nghiêng đầu: “Chúng ta chỉ ngồi nói chuyện thôi sao, ta đã đói bụng rồi.”
Trời đã sớm tối, ngày thường đến canh giờ này là đã phải ăn cơm.
Cố Kiến Sơn giật mình nói: “Ta gọi hai món ăn trước, đã nấu xong rồi, ngươi xem mấy món khác đi.”
Cố Kiến Sơn gọi tiểu nhị đi vào: “Ở đây có món gì nong nói cho vị cô nương này nghe.”
Tiểu nhị quán ăn đọc tên các món ăn, Khương Đường nghe xong liền gọi món lươn vàng hầm, một món bắp cải xào.
Nàng và Cố Kiến Sơn chỉ có hai người, bốn món ăn cũng đủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-354.html.]
Từ khi Khương Đường xuyên tới đây, nàng cũng không đi ra tiệm ăn được mấy lần, kỳ thật nàng thích nhất là được ra tiệm ăn.
Cố Kiến Sơn gọi món cá hầm ớt và phật nhảy tường, còn gọi thêm tổ yến cho Khương Đường.
Món tổ yến này Khương Đường chưa từng ăn, ăn thấy có chút giống với nấm tuyết. Món phật nhảy tường so với đầu bếp Hầu phủ làm còn ngon hơn, mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn đều cực kỳ tươi mới, hương vị cực ngon.
Món lươn hầm không chỉ được hầm đủ lửa mà thịt còn không bị vỡ nát.
Khương Đường ăn hai chén cơm, ăn xong cá hầm ớt cay nóng, trán đã toát ra một tầng mồ hôi.
Cố Kiến Sơn vốn ăn nhiều, lần đầu tiên cùng Khương Đường ăn cơm vốn định kiềm chế một chút, nhưng nhìn Khương Đường ăn không ít nên mình cũng không cần phải băn khoăn quá nhiều như vậy.
Ăn hết toàn bộ thức ăn còn lại.
Cố Kiến Sơn không có bản tính xa hoa lãng phí của thế gia công tử, vì ở Tây Bắc cái gì cũng ăn.
Khương Đường thích ăn cùng với người ăn nhiều, bằng không thì chỉ ăn mấy miếng mà đã no, nàng ăn nhiều cũng thấy ngại.
Chờ sắp ăn xong, Khương Đường nói: “Đúng rồi, ta có chuẩn bị cho ngươi một ít đồ, ngươi mang đến Tây Bắc đi.”
Cố Kiến Sơn: “Không cần mang gì cho ta hết, y phục chăn bông đều có cả rồi...”
Khương Đường cười nói: “Mang theo đi, cũng là một chút tâm ý của ta.”
Cố Kiến Sơn bỗng nhiên nghĩ đến, hắn vừa nói sắp phải đi, Khương Đường lại nói đã chuẩn bị rồi, hẳn là nàng là đã sớm đoán được hắn sắp phải đi.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Cố Kiến Sơn ngũ vị tạp trần.
Khương Đường thông minh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, cái gì nàng cũng biết.
Cố Kiến Sơn: “Vậy thì ta sẽ mang theo.”
Khương Đường nói: “Cũng không nhiều đồ lắm, chỉ là một ít viên súp lương khô thôi, đun sôi với nước, cho miến khoai tây vào nấu chung cũng được.”
Lương khô chính là bánh ngọt, sủi cảo các loại, đủ để Cố Kiến Sơn ăn trên đường. Y phục và chăn bông thì nàng không chuẩn bị, nàng cũng không biết làm y phục, những người ở Vĩnh Ninh Hầu phủ hẳn là sẽ chuẩn bị.
Cố Kiến Sơn gật gật đầu: “Ừm, ta nhớ kỹ rồi.”
Lúc rời đi, Khương Đường đi trước. Lúc đi tới cửa Khương Đường quay đầu lại nói: “Một đường cẩn thận, nhanh chóng quay về.”