Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 349
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:04:55
Lượt xem: 8
Lục Cẩm Dao: “Cũng không phải là đại sự gì, chỉ là tính cách của mẫu thân ta ngươi cũng biết rồi đấy... Lúc trước mua ngươi vào phủ, không phải một mình bà ấy có thể quyết định.”
Chuyện mua bán này, nếu như người bán không đáp ứng thì người mua cũng không mua được, Lục Cẩm Dao hy vọng Khương Đường đừng ghi hận mẫu thân nàng, cũng hy vọng Khương Đường để ý nhiều hơn.
Mẫu thân đã nhiều lần nói với nàng phải nắm thật chặt khế ước bán thân của Khương Đường, còn Lục Cẩm Dao lại tự mình làm chủ cho Khương Đường chuộc thân, cũng không biết khi mẫu thân nàng biết chuyện thì trong lòng có suy nghĩ gì.
Trần thị bên kia, Lục Cẩm Dao không còn cách nào khác.
Nhưng nếu đã chuộc thân, ván đã đóng thuyền rồi, mấy công thức làm điểm tâm của Khương Đường vẫn bán cho Cẩm Đường Cư, trong mắt nhìn của Lục Cẩm Dao đã là chuyện rất vui rồi.
Không cần thiết phải nắm thật chặt khế ước bán thân như thế.
Ngày khác nàng đưa thiệp mời cho Bình Dương Hầu phủ sẽ dặn dò vài câu, chớ để mẫu thân nàng làm khó Khương Đường.
Khương Đường bên này cũng phải cẩn thận một chút.
Khương Đường khẽ sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu: “Ta biết rồi, ta cũng sẽ để ý người ở quê hương của ta bên kia. Lúc trước nếu đã bán ta thì đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Khương gia nghèo, đối xử với nguyên thân cũng không tốt. Đương nhiên bán mình làm nha hoàn cũng không tốt, nhưng ít nhất cũng có cơm no mà ăn.
Về sau xảy ra đủ chuyện, cũng là trời đất xui khiến.
Lục Cẩm Dao khẽ thở dài trong lòng, lúc trước Khương Đường mới mười ba tuổi, chuyện trước kia không biết còn nhớ rõ bao nhiêu.
Ít nhất ở Hầu phủ được ăn no mặc ấm, nhưng mà chuyện đều đã qua rồi, có suy nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì cả.
“Được rồi, ở chỗ ta không còn chuyện gì nữa cả, ngươi có muốn nói chuyện với mấy người Lục Anh một lúc không?”
Ánh mắt Khương Đường sáng lên: “Muốn!”
Từ thư phòng đi ra ngoài, Khương Đường chui vào nhĩ phòng ấm áp.
Bội Lan hoảng sợ, dụi dụi mắt, sau đó vây quanh Khương Đường vài vòng: “Đường Đường!”
Khương Đường nói: “Ta qua đây thăm các ngươi một lúc, đại nương tử cho phép rồi, lâu ngày không gặp, các ngươi thế nào rồi?”
Bội Lan: “Vẫn như vậy cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-349.html.]
Cuộc sống ở Vĩnh Ninh Hầu phủ vẫn như cũ, mỗi ngày vào giờ Mão thức dậy, đến giờ Hợi thì trở về, cách vài ngày lại gác đêm. Bây giờ Lục Cẩm Dao tháng đã lớn, tất cả bọn nha hoàn đều khẩn trương, cũng may Cố Kiến Châu trở về rồi.
Bạch Vi nói: “Tứ gia đau lòng đại nương tử, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều tự mình làm, tuyệt không mượn tay người khác, ngược lại chúng ta càng rảnh rang hơn. Còn ngươi sao rồi, ra ngoài sống thế nào?”
Khương Đường mỗi tay kéo một cô nương: “Ta sống cũng không tệ lắm, trước kia ở Hầu phủ bán đồ ăn, hiện tại cũng mở quầy hàng bán thức ăn. Chỉ cần trời không có mưa to gió lớn thì mỗi ngày đều có tiền thu vào.”
Sau đó tích góp tiền, tranh thủ mua đất mua cửa hàng.
Một đám người ngươi một câu ta một câu, Khương Đường ở nhĩ phòng hai khắc đồng hồ, chờ Bội Lan thay Lục Anh trông cửa thì nàng lại nói chuyện với Lục Anh một lát.
Lục Anh dự định năm sau thành thân, nàng ấy quyết định không chuộc thân bởi vì sau khi chuộc thân rồi nàng ấy cũng không biết làm nghề gì. Hơn nữa, cha nương thúc giục nàng ấy lập gia đình, nàng ấy có người nhà ở đây, sau khi chuộc thân rồi biết đi đâu đây.
Nàng ấy vẫn nên làm nha hoàn hàng tháng lĩnh nguyệt ngân vậy.
Khương Đường ôm Lục Anh một chút, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, nàng không có quyền can thiệp. Đối với nàng mà nói, buôn bán kiếm tiền tự do tự tại là tốt, nhưng trở thành nha hoàn trong Hầu phủ lại là chuyện mà rất nhiều người muốn làm cũng không làm được.
Nếu sau này Lục Anh muốn nàng hỗ trợ, Khương Đường sẽ không từ chối: “Vậy ngày nào đính hôn nhớ kêu ta đi uống rượu đấy.”
Lục Anh cười nói: "”Yên tâm đi, không quên được ngươi đâu.”
Từ Vĩnh Ninh Hầu phủ đi ra, mặt trời đã nghiêng về phía tây, ánh mặt trời chiếu lên người nhưng vẫn không thấy ấm áp. Khương Đường xoa xoa tay, cũng không biết tuyết rơi từ khi nào, tuyết rơi ở nơi này hẳn là rất đẹp.
Chỉ có điều, một khi tuyết rơi thì việc làm ăn phải dừng lại, mèo phải ngủ đông, cả một mùa đông cũng không làm được việc gì.
Tuy nhiên, trời lạnh cũng tốt.
Tây Bắc nằm ở cao nguyên, mùa đông càng thêm lạnh giá, đến mùa đông người Hồ càng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, trong vòng ba bốn tháng sẽ không giao chiến.
Nhưng tướng sĩ phải đóng quân ở bên kia, không thể trở về.
Khương Đường cảm giác Cố Kiến Sơn qua một thời gian nữa sẽ đi, trước năm mới hẳn là còn có thể trở về một chuyến.
Điều kiện ở Tây Bắc khắc nghiệt, có lẽ đi tới đó cũng không được ăn ngon, Khương Đường muốn làm một ít bánh bao súp, vừa thuận tiện mà ăn lại ngon. Dùng bơ nấu lên, trời vừa lạnh liền đông cứng, lại dùng giấy dầu bọc lại, mang đi đường sẽ rất tiện.
Chính là không biết Cố Kiến Sơn khi nào sẽ đi. Nếu như hắn không nói, hẳn là còn chưa xác định ngày.
Sáng mai hỏi hắn mua một ít thịt bò nhiều mỡ, tranh thủ làm càng sớm càng tốt, tránh đến khi đột nhiên có thông tin rồi lại trở tay không kịp.