Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 330
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:19:05
Lượt xem: 9
Tháng trước lợi nhuận từ việc bán bánh nướng trứng chảy mà Khương Đường được nhận là tám mươi lượng bạc, việc buôn bán vẫn còn chắp vá mà một tháng đã bán được hơn tám trăm cân.
Nhưng cũng chỉ ngang với số lượng bán ra trong hơn mười ngày của tháng Tám.
Khương Đường còn tưởng rằng có thể tăng gấp đôi.
Chưởng quầy bất đắc dĩ cười cười: “Trên đường khắp nơi đều là bánh nướng trứng chảy, ngay cả Ngũ Hương Cư cũng có bán. Các cửa hàng khác hương vị không ngon lắm, nhưng bánh ở Ngũ Hương Cư chẳng khác gì của chúng ta cả, người bình thường thật đúng là không thể phân biệt được.”
Ngũ Hương Cư bán cũng không rẻ, hương vị cũng tương tự. Ngũ Hương Cư có nhiều khách quen nên mua ở bên kia. Tính ra Cẩm Đường Cư bên này chịu thiệt, nhưng chuyện này cũng không có cách nào, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Làm ăn chính là như vậy, một khi có cái gì có thể kiếm tiền liền ùa nhau chen lên như ong vỡ tổ, sợ không chia được miếng thịt nào.
Nhưng bánh mì khó học, lên men như thế nào, làm như thế nào, ngay cả dừa nạo và chà bông bên trong cũng không dễ làm.
Lục Cẩm Dao cũng không quá so đo những chuyện này. Buôn bán cũng giống như chia bánh vậy, mình ăn một miếng to rồi thì dù thế nào cũng phải lưu lại cho người khác một miếng.
Chờ đến tháng sau khi bắt đầu bày bán bánh mì, hẳn là tình hình buôn bán cũng sẽ dần dần tốt hơn.
Khương Đường thầm nghĩ, xem ra buôn bán cũng không thể chỉ bán mãi một thứ được. Đồ có ngon đến đâu thì ăn nhiều cũng sẽ ngán.
Quầy hàng bán đồ ăn của nàng cũng phải cân nhắc khẩu vị và món ăn mới, cho dù có người bắt chước, cũng nhiều lắm là ở phía sau húp một chút canh.
Khương Đường an ủi hai câu: “Bánh nướng trứng chảy ăn ngon nhưng lại dễ học, chờ bánh mì làm được rồi thì người khác cũng không dễ học theo.”
Chưởng quầy ôn tồn nói: “Khương cô nương nói phải. Đúng rồi, cái này là đại nương tử để ở đây, bảo ta chuyển cho Khương cô nương.”
Nói xong, chưởng quầy lấy một tờ giấy từ trong tủ ra, màu sắc cực kỳ xinh đẹp. Hắn cũng rất cẩn thận, chỉ sợ làm bẩn.
Khương Đường nhận lấy tờ giấy: “Đa tạ, không có chuyện gì nữa thì ta về trước đây.”
Chưởng quầy lắc đầu, đứng dậy tiễn Khương Đường ra ngoài: “Vậy cô nương đi thong thả nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-330.html.]
Người của Cẩm Đường Cư mấy ngày nay mới dần dần biết chuyện Khương Đường chuộc thân. Trước kia nàng là nha hoàn của Lục Cẩm Dao, phụ trách dạy sư phụ ở bên này làm điểm tâm, thỉnh thoảng tới đây cũng sẽ phụ một tay giúp bán điểm tâm.
Hiện tại xem như là tiểu chủ nhân, trong tay cầm hai phần lợi nhuận được chia từ công thức, mỗi tháng được chia lợi nhuận, đương nhiên sẽ không còn giống như trước kia.
Tuy rằng chỉ phân cho Khương Đường phần nhỏ nhưng đối với chưởng quầy và sư phụ của Cẩm Đường Cư mà nói, so với trước kia đã rất khác rồi.
Khi nói chuyện cũng khách khí hơn vài phần, dù sao dạy ai làm điểm tâm không phải do Lục Cẩm Dao chỉ mà là Khương Đường tự mình chọn.
Rất nhiều chuyện Lục Cẩm Dao đều nghe Khương Đường, lời nói của nàng rất có trọng lượng.
Bọn họ tuy rằng bị nắm lấy khế ước bán thân nhưng cũng không phải cả đời làm nô tỳ. Nếu thật sự có một ngày chuộc thân giống như Khương Đường, bọn họ có tay nghề làm điểm tâm này, sẽ không lo sau này không có cơm ăn.
Học thêm một chút cũng tốt.
Khương Đường dạy đến mùng hai tháng mười đã dạy gần xong hết.
Bánh mì nướng cùng với bơ và dừa nạo rất ngon, nhưng làm dừa nạo tốn công nên định giá cũng cao hơn so với các loại bánh mì khác.
Bánh mì tỏi và chà bông là điểm tâm vị mặn, ăn rồi sẽ khiến người ta muốn dừng lại cũng không được, vậy nên giá của mấy loại điểm tâm này cũng không thấp.
Nguyên vị nửa lượng bạc một cân, bỏ thêm dừa nạo, chà bông, tỏi băm là giá tám đồng bạc bạc một cân, cũng là bán cho người có tiền.
Bắt đầu bán từ trưa ngày mùng hai, Khương Đường thấy làm ăn cũng không tệ lắm. Bánh mì vừa mới nướng ra được hoan nghênh nhất, một cái to bằng bàn tay, lại còn nóng hổi, có vẻ mượt mà đáng yêu.
Mua một cái, dùng giấy dầu bao lại là có thể vừa đi vừa ăn.
Đại khái là bởi vì mới mẻ, bánh nướng trứng chảy cũng ăn chán rồi nên càng ngày càng có nhiều người đến mua bánh mì.
Khương Đường từ Cẩm Đường Cư đi ra không vội vàng trở về mà là đi đến mấy cửa hàng điểm tâm trên các con phố khác lượn một vòng xem sao.
Nhà khác cũng có bán bánh nướng trứng chảy, Khương Đường đi tới Ngũ Hương Cư mua hai cái, hai cái bánh nướng trứng chảy đã tốn ba đồng bạc.
Còn có một nhà bán khá rẻ, nhìn bên ngoài cũng không khác gì nhưng vừa cắn một cái là đã thấy khác biệt.