Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 321

Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:18:49
Lượt xem: 3

Mấy ngày trước phủ Vĩnh Ninh hầu đã nhận được thư của Cố Kiến Châu, xe ngựa đã chờ ở bến tàu nhiều ngày.

Sao Cố Kiến Châu lúc đi thì đi đường bộ, lúc về lại đi đường thủy rồi. Làm Trịnh thị lo lắng mấy ngày.

Vì đường thủy không an toàn, lúc mưa to gió lớn có thể bị lật thuyền, trời lạnh như vậy, nếu bị rơi xuống sông thì khó mà sống sót. Nhưng đi đường thủy sẽ nhanh tới hơn so với ngồi xe ngựa trèo đèo lội suối, có một áng thơ viết rằng “triêu từ Bạch Đế thái vân gian, thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn”.

Ngồi xe ngựa mất hết mười ngày, đi đường thủy chỉ tốn có ba ngày.

Trịnh thị dắt cả nhà tới cổng chính đứng chờ, bên phải là trưởng tức Hàn thị, bên trái Lục Cẩm Dao đang nhón chân trông ngóng. Ngoại trừ nam nhân đã vào triều công tác và Cố Kiến Hiên, Cố Ninh Viễn đến thư viện đọc sách không có mặt, người một nhà đều đang chờ ở đây.

Hôm nay Lục Cẩm Dao còn tô phấn điểm son, kiểu tóc cũng không phải kiểu thường xuyên búi, cả người lộng lẫy xinh đẹp.

Nàng ấy sớm đã đổi sang y phục mùa thu, vì bụng đã lớn nên trông có hơi mập mạp, hai nha hoàn đứng phía sau là Hoài Hề và Nguyệt Vân, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác,

Vốn dĩ Trịnh thị đã khuyên Lục Cẩm Dao ở Yến Kỉ Đường chờ đợi, lúc nào Cố Kiến Châu về tới thì hẵng sang, nhưng Lục Cẩm Dao muốn nhìn thấy Cố Kiến Châu sớm hơn một chút.

Từ biệt ba tháng, có quá nhiều chuyện không có sự tham dự của Cố Kiến Châu, hài tử trong bụng nàng ấy chuyển động, buổi tối có khi sẽ bị chuột rút, bụng cũng càng ngày càng nặng… Lần đầu nàng ấy mang thai, đôi khi nhìn thấy chiếc bụng to cũng sẽ sợ hãi, có khi hài tử không động đậy trong một thời gian dài cũng khiến nàng ấy lo lắng.

Có lúc Lục Cẩm Dao nghĩ nếu có Cố Kiến Châu ở đây thì ổn rồi. Bây giờ tốt rồi, người cũng đã trở về.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, không có mây mù, cũng không có gió, ánh mặt trời rọi xuống khiến người ta cảm thấy ấm áp, đứng bên ngoài một chút cũng không thấy lạnh.

Tầm mắt của Lục Cẩm Dao vẫn luôn hướng ra đầu ngõ, đợi chừng mười lăm phút mới nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc.

Hai chiếc xe ngựa chậm chạp đi tới, có vẻ cũng không chậm lắm, hình như đến đầu ngõ mới bắt đầu giảm tốc độ

Chờ xe ngựa dừng lại, xa phu còn chưa kịp kê ghế, Cố Kiến Châu ở trên xe đã xốc rèm nhảy xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-321.html.]

Ba tháng không gặp, Trịnh thị cảm thấy Cố Kiến Châu đã thay đổi rất nhiều, trầm ổn hơn, giống một người đã cập quan, càng giống trượng phu của một phụ nhân.

Ở Điền Nam lăn lộn ba tháng, người vừa đen vừa rắn chắc, hình như còn cao lên một chút, bộ dáng đĩnh đạc.

Ánh mắt đầu tiên của Cố Kiến Châu là nhìn về phía Lục Cẩm Dao, yên lặng nhìn một hồi mới hoàn hồn, quỳ xuống dập đầu với Trịnh thị: “Nhi tử bất hiếu, đến giờ mới trở về.”

Trịnh thị nhanh chóng đỡ Cố Kiến Châu lên: “Trở về là tốt rồi, vào trong nói chuyện.”

Dù đã trở về nhưng nhìn vẫn không giống một người trước kia đã từng sống trong nhung lụa, nhưng nam tử ra ngoài rèn luyện nhiều cũng là chuyện nên làm. Nhớ lúc Cố Kiến Thủy trở về đã béo hơn một vòng, Cố Kiến Châu tuy rằng gầy nhưng khí chất không hề giống như lúc trước.

Thấy Cố Kiến Châu cứ liếc nhìn Lục Cẩm Dao, sao Trịnh thị lại không rõ tâm tư của hắn: “Con về rửa mặt chải đầu đi, giữa trưa mở tiệc nhà, con mang tức phụ của con qua đây.”

Cố Kiến Châu đi qua đỡ Lục Cẩm Dao, hai vợ chồng hành lễ với Trịnh thị xong mới dắt tay nhau về Yến Kỉ Đường.

Từ cổng chính về Yến Kỉ Đường phải đi qua phòng khách ở tiền viện, mất gần mười phút.

Cố Kiến Châu nắm tay Lục Cẩm Dao, trong lòng cảm thấy ê ẩm: “Nàng đang mang thai, cứ ở Yến Kỉ Đường đợi ta là được rồi, ta sẽ không ở bên này lâu đâu, nàng xem tay lạnh hết rồi.”

Lục Cẩm Dao nghĩ thầm, tay nàng có chỗ nào lạnh đâu, rõ ràng là tay Cố Kiến Châu quá nóng, cũng đã ba tháng không gặp, lòng bàn tay của hắn lại xuất hiện thêm mấy vết chai.

Cứng cộm người.

Cố Kiến Châu cũng phát hiện, tay Lục Cẩm Dao rất mềm, hắn luyến tiếc không muốn buông ra, nhưng tay hắn bây giờ vừa chai vừa xấu: “Ta…”

Lục Cẩm Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Kiến Châu, cẩn thận tiến về phía trước: “Hai ngày này trời trở lạnh, chàng đi đường thủy trở về có lạnh hay không… Để ta làm ấm tay cho.”

Cố Kiến Châu càng siết chặt hơn, dịu dàng cười lắc đầu: “Ta không lạnh.”

Mỗi khi hắn nghĩ đến chuyện mình sắp trở về, trong lòng lại nhảy nhót không ngừng, hận không thể lập tức về tới nơi: “Ta mang về cho nàng rất nhiều thứ, chủ thuyền nói trên thuyền ngư long hỗn tạp, không chừng còn có kẻ móc túi nên ta đã mua không ít đặc sản địa phương. Không chỉ có nấm, còn có cả bánh trung thu và bánh hoa tươi… Đủ loại thức ăn.”

Loading...