Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:18:38
Lượt xem: 6
Bởi vì đi theo Lục Cẩm Dao được tiếp xúc nhiều nên kinh nghiệm của Khương Đường cũng nhiều. Buôn bán như thế nào, định giá bao nhiêu, lợi nhuận bao nhiêu…Những chuyện này Khương Đường chỉ cần nhẩm tính trong lòng là có thể tính ra được.
Mặt hàng khác nhau phải bán cho những người khác nhau, phải định vị sản phẩm rõ ràng.
Ví dụ như sủi cảo rất ngon đấy, nhưng đi đến phố Chu Tước gần hoàng thành là không bán được, sẽ bị Hộ Thành quân đuổi ngươi đi chỗ khác. Ví dụ như phần lớn bánh điểm tâm của Cẩm Đường Cư chỉ bán cho thế gia quý tộc có tiền có thế, còn bán trên con đường mà nàng đang ở là sẽ không bán được, cho dù là loại điểm tâm rẻ nhất.
Có rất nhiều người giống như Lưu đại tẩu không nỡ bỏ ra ba mươi văn tiền mua một cân bánh khoai sọ để ăn.
Mà người ở bến tàu, công trường, phần lớn đều là người làm công việc thể lực, mỗi ngày tiền công chỉ có mười mấy văn tiền, đương nhiên sẽ không bỏ ra mười văn tiền để mua một chén sủi cảo.
Đối với họ mà nói, món này không chỉ đắt tiền mà còn không đủ no.
Mặc dù Khương Đường độn nhân trong sủi cảo rất nhiều nhưng đối với nam tử trưởng thành cần sức lực làm việc mà nói thì vẫn không đủ ăn, bọn họ ăn bánh nướng và màn thầu sẽ chắc bụng hơn.
Nhưng ăn mấy món này trong mùa xuân và mùa hè thì còn tốt, khi đó tiết trời ấm áp, uống nước vào cũng dễ ăn. Nhưng qua mùa thu sẽ vừa có mưa vừa lạnh, như qua ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ càng lạnh hơn.
Ăn bánh màn thầu và bánh nướng không chỉ khô rang khô rốc mà còn vừa ngồi ăn vừa hứng gió lạnh, rất khó nuốt trôi.
Ăn mấy thứ đó quả thật có thể lấp đầy bụng, nhưng không có hương vị gì nên không đã thèm.
Khương Đường cảm thấy bán mì khô là tốt nhất, có thể làm nhiều loại. Cho dù lúc đầu chỉ bán một loại nhưng về sau cũng có thể từ từ làm nhiều lên.
Một cân bột mì có thể làm một cân bốn lạng mì sợi, người ăn nhiều lắm thì một bữa cũng chỉ ăn hai ba lạng bột mì, như vậy một cân bột mì kia có thể bán sáu bảy chén. Một cân bột mì trắng là năm văn tiền, một chén mì chi phí không đến một văn tiền, cộng thêm nước sốt mè, đậu ngâm chua các loại nữa thì cũng không đến hai văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-315.html.]
Một chén mì trên đường phố bán một văn tiền, nhưng bên trong tuyệt đối không đến hai lạng bột.
Muốn đến bến tàu làm ăn, giá cả không thể để quá cao được. Hai văn tiền một chén thì còn có thể có người muốn ăn đồ nóng bỏ tiền ra mua một chén, nhưng nếu bán ba văn tiền một chén, nếu ngươi còn có một nhà già trẻ đang chờ ăn, chính mình rời xa quê hương đến chỗ này bốc vác dỡ hàng, khi đó ngươi tình nguyện ăn màn thầu chứ nhất định không ăn mì khô nữa.
Hai văn tiền một chén mì, lợi nhuận có ba bốn thành, như vậy đã là không ít.
Chẳng qua, chọn người nào đứng bán để sau này nàng được bớt lo lại là một vấn đề nan giải. Khương Đường đã tới đây được hơn mười ngày, hiểu biết về hàng xóm láng giềng cũng không sâu lắm.
Nàng đã tặng đồ hai lần, mỗi nhà đều có đồ đáp lễ, đều không phải là người thích chiếm lợi của người ta. Kết cấu của các căn nhà không khác gì nhà nàng, không có sân lớn, ít nhiều đều có vẻ hơi lộn xộn, có người đồ đạc trong nhà còn chất đống ra bên ngoài.
Chỉ nhìn bên ngoài thôi thì nhìn không được gì cả, chuyện liên quan đến phẩm tính, Khương Đường định qua hỏi Lưu đại tẩu một chút.
Mưa còn chưa tạnh, Khương Đường cầm ô, lại bưng một chén mì khô nóng đi đến nhà Lưu đại tẩu ở cách vách.
Lưu gia đang nấu bữa trưa, canh thịt buổi sáng hầm chung với khoai tây và bắp cải. Trong sân chỉ có mùi thịt thoang thoảng, còn chẳng thơm bằng chén mì khô nóng mà Khương Đường mang tới.
Lưu Đại Lang đang lau chùi xe đẩy hàng bán sủi cảo. Lúc nấu ăn khó tránh khỏi việc dầu mỡ nước canh bị b.ắ.n ra ngoài, nhìn không được sạch cho lắm. Nếu để lâu cứng lại sẽ không dễ lau, thừa dịp hôm nay không dọn quầy bán hàng nên hắn trực tiếp mượn nước mưa lau xe luôn.
Lưu Đại Lang chỉ nhỏ hơn Khương Đường bốn tuổi, thấy Khương Đường tới liền gãi gãi đầu không biết nên xưng hô kiểu gì, gọi tỷ tỷ thì kém bối phận, gọi a di hay thẩm tử cũng không thích hợp lắm, chỉ đành ngại ngùng cười cười.
Khương Đường gõ cửa hai cái: "Nương ngươi có ở nhà không, ta làm một ít đồ ăn mang tới đây."
Lưu Đại Lang nói: "Có đấy, đang ở trong nhà, ngươi cứ đi thẳng vào nhà là được rồi."