Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 295

Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:05:28
Lượt xem: 4

Trong phòng có giường và tủ, cũng không phải loại có chất liệu cực kỳ tốt, không thể so sánh với nội thất gỗ cẩm lai hay gỗ lê ở phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng đồ đạc trong nhà bây giờ cũng đều làm từ gỗ nguyên khối, dù có kém hơn thì cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ.

Tuy bề ngoài không quá đẹp đẽ nhưng được cái rắn chắc. Cứ dùng tạm trước, sau này mua thêm vào cũng được, ít nhất cũng phải chờ đến lúc có bạc.

Bàn ghế kệ tủ của Khương Đường ở phủ Vĩnh Ninh hầu không thể mang đi, sau này có nha hoàn khác vào ở sẽ tiếp tục sử dụng.

Nàng có chăn riêng, đúng lúc thời tiết đang trở lạnh nên thay chăn thành loại dày luôn.

Đặt y phục vào tủ, nàng đã mua hai bộ y phục mùa thi, y phục mùa đông đợi sau đợt này sẽ mua thêm.

Khương Đường treo một gói thuốc đuổi côn trùng vào tủ để sâu bọ không chui vào cắn hỏng y phục. Trong tráp vẫn còn một ít bạc vụn và trang sức của nguyên thân. Khương Đường không định bác số trang sức này, cứ giữ lại làm kỷ niệm.

Khương Đường dọn xong phòng ốc thì mở cửa sổ ra.

Căn nhà này không có sân sau, chỉ có một bức tường cao đến ngực, nàng nhớ viện tử ở Yến Kỉ Đường vẫn có thể bị người ta nhảy vào. Nàng ở trong căn nhà này, cho dù buổi tối đi ngủ có đóng cửa sổ đi chăng nữa, nhưng cửa sổ chỉ được làm từ những thanh gỗ và giấy mỏng thì cũng không an toàn.

Nàng lấy một số mảnh thủy tinh, bôi bùn lầy lên đó rồi rải xung quanh, đầu nhọn hướng lên trên, như vậy có thể đề phòng kẻ gian.

Khương Đường còn muốn nuôi hai con chó, Bạch Vi đã nói nuôi hai con ch.ó sẽ tốt hơn, nghe lời người khác khuyên cũng không có hại, cũng đặt thêm hai con d.a.o dưới gối đầu để phòng thân.

Khương Đường đặt một con d.a.o phay sắc bén vào đó, còn có một con d.a.o khác đã rỉ sét.

Sức lực nàng có lớn thì cũng không thể đánh lại bọn chúng. Nếu giá trị vũ lực không đủ thì phải sử dụng đồ vật gây uốn ván, giữ mạng là chuyện quan trọng nhất.

Thủy tinh vỡ cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, lúc trước Lục Cẩm Dao cũng dán thủy tinh vỡ lên ngăn tủ, nàng cũng biết nơi này, Khương Đường có thể tự mình đi mua.

Lại mời thêm một người thợ tới găm số mảnh vỡ này cho đầu nhọn hướng lên trên là được.

Khương Đường tới vùng nông thôn tìm chó, chọn lấy hai chú chó con. Cũng dần dần ổn định cuộc sống của bản thân.

Căn nhà này tuy nhỏ nhưng nó vẫn là nhà của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-295.html.]

Khương Đường dọn dẹp xong đồ vật trong phòng, rồi đem nồi niêu xoong chảo vào nhà bếp.

Có ba phòng ở chính, phòng bếp nằm giữa hai gian phòng.

Nhỏ hơn phòng ở một chút, trái phải có hai chiếc chậu to, bên trên có ống khói. Trong phòng bếp ngoại trừ chậu thì còn có một cái tủ chén, Khương Đường chuyển than và nồi niêu vào trong, lúc này mới có bộ dáng giống nhà bếp.

Dọn nhà từ buổi sáng, tới tận trưa mới gần như xong việc.

Khương Đường lau mồ hôi, đang ở phòng bếp chuẩn bị nấu cơm thì nghe được tiếng đập cửa.

Nàng chạy tới mở cửa, vừa mở ra đã nhìn thấy Lục Cẩm Dao.

Lục Cẩm Dao đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, bãi đất trống trước phòng ở đã không còn thứ gì, xem ra là đã thu xếp gần xong. Nàng ấy cười nói: “Sao lại còn mơ màng ở đó, ta tính toán thời gian qua đây để làm ấm nồi cho ngươi đó.”

Khương Đường vừa mừng vừa sợ: “Đại nương tử!” Còn có Bạch Vi cùng Lục Anh.

Lục Anh thè lưỡi, ôm một cái tráp trong ngực, còn Bạch Vi thì đang ôm mấy khúc vải.

Lục Cẩm Dao nói: “Ở bên ngoài không cần gọi ta là đại nương tử đâu, có không ít đồ đạc, dọn vào trong trước đã.”

Khương Đường mở cửa mời người vào: “Ở đây hơi nhỏ nhưng cũng đã thu xếp tương đối rồi, giữa trưa ở lại đây ăn cơm đi.”

Đồ ăn là mấy món mua lúc ở phủ Vĩnh Ninh hầu chưa ăn hết, Khương Đường mang hết sang đây.

Không đủ thịt thì ra ngoài mua một ít, khu chợ nằm cách đây hai con phố.

Lục Cẩm Dao lắc đầu: “Ngươi đã dọn dẹp cả nửa ngày rồi, còn nấu nướng cái gì nữa chứ, ngày khác lại qua đây ăn cơm. Qua đây chủ yếu là để tặng ngươi ít đồ.”

Lục Cẩm Dao nhìn thấy căn nhà đã được thu dọn sạch sẽ, không có chỗ trồng rau, hai cái luống trồng rau có thể dùng để trồng một ít hoa cỏ, khoảng đất trống phía trước không tính là một khoảng sân, đặt một cái bàn nhỏ ở đây, đến mùa hè có thể ngồi thưởng trà.

Nàng ấy tới đưa cho Khương Đường mấy thứ đồ vật trong cung ban thưởng, mấy thứ này nàng ấy đã giữ rất lâu. Trước đây Khương Đường là nha hoàn, không thể đưa cho nàng những đồ vật quá quý giá, bây giờ nàng đã sống độc lập, cũng có nhà của mình nên để tự nàng quản lý.

Lục Cẩm Dao dắt đám người Bạch Vi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Có lẽ ngươi đã quên, lần trước làm bánh lương khô không phải Hoàng Thượng đã thưởng cho tam phòng một chức quan đó sao, ngoại trừ cái này thì còn có mười thước tơ lụa, một thanh ngọc như ý cùng với một cụm san hô đỏ. Vì người trình sổ con là Tam gia cho nên mấy thứ này bề ngoài là thưởng cho tam phòng.”

Loading...