Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:02:31
Lượt xem: 9
“Cây trâm hoa hải đường còn có cây trâm hoa mai này, có thể cho ngươi mười lượng bạc.” Chưởng quầy nhìn kỹ một chút, bạc không đáng giá bằng vàng, hơn nữa hai cây trâm này cộng lại còn không nặng bằng một lượng bạc, mười lượng đã là không ít rồi.
Còn lại khuyên tai trân châu và vòng tay quấn cành sen cộng lại mười lăm lượng bạc, ngọc châu thì chưởng quầy cẩn thận nhìn đi nhìn lại rồi cho một cái giá không cao lắm: “Màu nước không tốt, chỉ có thể làm tua rua, năm lượng bạc đi.”
Đồ trang sức bán cho tiệm cầm đồ rồi, nếu như chất lượng không tốt lắm thì tiệm cầm đồ sẽ mang về đánh lại một lần nữa rồi bày ra bán, cũng sẽ có người hỏi mua.
Tổng cộng có sáu mươi lượng bạc.
Khương Đường nói: “Vậy làm phiền chưởng quầy lại xem bộ trang sức này.”
Cái này là Trịnh thị cho nàng, nàng chưa từng đeo, ngay cả mấy người Lục Anh cũng không biết.
Thấy đây là trang sức trân châu, ánh mắt chưởng quầy sáng rực lên, đây là thứ tốt.
Trân châu mượt mà, hiển lộ quý khí, khó nhất chính là tìm được nhiều hạt trân châu kích thước lớn nhỏ vừa vặn thích hợp với nhau như vậy.
Hơn nữa, trang sức được mạ vàng, thoạt nhìn qua liền có vẻ châu quang bảo khí.
Chưởng quầy cẩn thận dùng khăn lụa nâng lên, cũng nhìn qua: “Bộ trang sức này ta cho ngươi một trăm tám mươi lượng bạc.”
Trân châu óng ánh, nếu không phải mạ vàng thì còn có thể bán được giá cao hơn.
Chưởng quầy lau kính lưu ly, chậm rãi nói: “Hiện tại rất ít khi tìm được trân châu đẹp như vậy, nếu cô nương cần tiền dùng gấp thì có thể đặt tạm ở chỗ này trước, chờ sau này có tiền lại đến chuộc về.”
Khương Đường chưa từng tiếp xúc với trang sức, vốn tưởng rằng cũng chỉ có một trăm năm mươi lượng bạc thôi, không nghĩ tới bộ trang sức này lại đáng giá nhiều như vậy.
Bán thì chắc chắn là phải bán, không bán không thể đủ tiền mua nhà.
Một trăm tám mươi lượng, cộng thêm số tiền bán mấy loại trang sức kia, tổng cộng là hai trăm bốn mươi lượng.
Bản thân nàng còn có năm trăm bảy mươi lượng ngân phiếu vàng bạc các loại, gom góp thêm bên này nữa là được tám trăm mười lượng bạc. Nhưng chuộc thân cần hai mươi lượng bạc, ở Ngự Triều mua nhà còn cần phải nộp các loại thuế phí, đi tới quan phủ làm khế nhà cũng cần phải đóng tiền.
Căn nhà kia có giá bảy trăm tám mươi lượng, cộng thêm thuế phí phải nộp nữa thì hẳn là bảy trăm tám mươi lăm lượng. Như vậy nàng vẫn còn dư mấy lượng bạc để mua thêm vài loại đồ vật.
Khương Đường há miệng: “Có thể tăng thêm một chút nữa được không, bộ trang sức này ta cũng luyến tiếc, nếu không phải thật sự cần tiền dùng gấp thì cũng không bán đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-289.html.]
Chưởng quầy cắn chặt giá cả không buông: “Cô nương có thể đi tới mấy cửa hàng khác hỏi thăm, xem mấy chỗ khác đưa giá bao nhiêu.”
Chỉ cần so sánh với ba nhà là đã biết cửa tiệm bọn họ tốt cỡ nào rồi. Khương Đường chỉ do dự một lát, liền gật đầu: “Thôi được rồi.” Một tay trả tiền, một tay giao hàng.
Chưởng quầy ghi chép kỹ các loại trang sức, viết hóa đơn cho Khương Đường. Cầm bạc trong tay, rốt cuộc Khương Đường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chút bạc này là vừa đủ dùng, nếu thật sự túng thiếu thì sau này dọn ra ngoài rồi sẽ tiết kiệm chi tiêu một chút, đợi đến tháng sau chia lợi nhuận bán bánh nướng trứng chảy là nàng có thể có tiền.
Trở lại Yến Kỉ Đường, Khương Đường liền đi tìm Lục Cẩm Dao chuộc thân.
Chuộc thân cũng không phải là đơn giản xé khế ước bán thân là xong, cần phải cầm khế ước bán thân đi quan phủ với gia chủ, sau đó lấy hộ tịch mới.
Sau khi lấy được hộ tịch, mới coi như thật sự đã chuộc thân.
Chẳng qua Khương Đường hiện tại còn chưa mua nhà, chỉ có thể đợi sau khi làm xong thủ tục sang tên căn nhà kia đã rồi mới điền đầy đủ địa chỉ trên hộ tịch.
Lục Cẩm Dao bảo Hoài Hề đi theo Khương Đường, quan phủ làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã xóa bỏ khế ước bán thân cho Khương Đường.
Giống như vô hình trung, loại bỏ một loại xiềng xích.
Hoài Hề vừa đi vừa nói: “Đại nương tử nói chờ ngươi tìm được chỗ đặt chân đã rồi chuyển ra ngoài, chuyện này không vội.”
Khương Đường gật gật đầu: “Hôm nay cũng cảm ơn ngươi.”
Hoài Hề lắc đầu nói không cần, càng là chuyện chưa ai từng làm càng cảm thấy đáng quý.
Hy vọng Khương Đường và các nàng sau này đều tốt.
Đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, còn chưa ngồi được nửa khắc đồng hồ thì đã có người từ chính viện tới.
Lúc thông bẩm, Nam Hương nói: “Phu nhân bảo Tứ nương tử cùng Khương Đường đi tới chính viện một chuyến.”
Khương Đường không biết là vì chuyện gì, nhưng vẻ mặt Nam Hương cũng không tốt lắm. Nam Hương nói với Lục Cẩm Dao: “Đại nương tử đi tới chính viện một chuyến, sau đó phu nhân bảo nô tỳ tới đây.”