Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:02:30
Lượt xem: 5
Ngày sau Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ chậm rãi từ phồn vinh đi xuống suy tàn, sau đó lại do Cố Kiến Châu mang theo từng bước một trở lại đỉnh phong.
Có lẽ là bởi vì Cố Kiến Sơn, có lẽ bởi vì Lục Cẩm Dao, Khương Đường có loại cảm giác tuy rằng nàng sẽ lập tức rời khỏi Hầu phủ, nhưng về sau còn có thể có rất nhiều chuyện dây mơ rễ má liên quan.
Tuy nhiên, cho dù có chuyện cũng là chuyện sau này, việc cấp bách trước mắt là rời khỏi Hầu phủ.
Đầu tháng Chín, Cẩm Đường Cư tính sổ sách kiểm kê.
Tháng này lợi nhuận ròng so với tháng trước nhiều hơn gấp đôi. Hai cửa hàng, cửa hàng mới khai trương chưa đầy một tháng, lợi nhuận điểm tâm đã có hơn một ngàn lượng bạc. Đối tượng mua điểm tâm nhiều nhất là các thế gia nương tử.
Ngồi tụ tập xoa mạt chược cả nửa ngày, đói bụng khát nước nhất định phải uống trà ăn điểm tâm. Lúc chơi thắng vài ván đã hơn mấy lượng bạc, rốt cuộc cũng phải để ý đến thể diện, không có mấy người gọi loại bánh khoai lang rẻ nhất để ăn, trừ phi thật sự muốn ăn. Hiện tại trong cửa hàng loại điểm tâm bán chạy nhất là bánh nướng trứng chảy, nghe nói ngay cả nương nương trong cung cũng thích ăn.
Lời này cũng không phải nói bậy, là nha hoàn bên cạnh An Dương quận chúa nói.
Ngày đó nha hoàn bên cạnh An Dương quận chúa xếp hàng mua điểm tâm, nói là tặng cho nương nương trong cung. Về sau lời này truyền khắp nơi, nhưng mà rốt cuộc là nương nương nào thích ăn thì không ai biết.
Có thể thấy được loại điểm tâm này được ưa chuộng đến cỡ nào.
Nhưng việc buôn bán thạch băng đến tháng sau sẽ dừng lại, lại có bánh nướng trứng chảy bù lại rồi nên việc làm ăn trong mùa thu cũng sẽ không kém.
Cửa hàng có lợi nhuận nhiều, nhưng ngoại trừ tiền thuê cửa hàng, tiền công của các sư phụ chưởng quỹ, thuế phí phải nộp... Số tiền kiếm được không phải tất cả đều là của một mình Lục Cẩm Dao.
Khương Đường được chia lợi nhuận từ việc bán bánh trung thu và bánh nướng trứng chảy, còn Cố Kiến Sơn được chia lợi nhuận từ việc bán tất cả các loại điểm tâm.
Ngoại trừ để lại một phần tiền làm vốn xoay vòng, còn lại Lục Cẩm Dao lấy hết ra để chia lợi nhuận.
Lợi nhuận chia cho Khương Đường là hai trăm mười ba lượng, cho Cố Kiến Sơn hơn tám trăm lượng, Lục Cẩm Dao cầm về một ngàn hai trăm lượng.
Chia bạc xong liền bảo Hoài Hề trực tiếp mang tới cho Yến Hồi Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-288.html.]
Nhiều bạc như vậy, Lục Cẩm Dao gửi cho Cố Kiến Châu năm trăm lượng, Cố Kiến Châu ở bên kia có nhiều chỗ cần dùng đến tiền.
Khương Đường cầm bạc, ký tên ấn dấu tay vào sổ sách để xác nhận nàng đã lấy tiền, tránh sau này xảy ra tranh chấp gì.
Tiền đã đến tay, Khương Đường lại mang trang sức đi đổi lấy tiền.
Mùng hai tháng chín, Khương Đường xin phép Lục Cẩm Dao nửa ngày nghỉ, mang theo trang sức đi tiệm cầm đồ. Tiệm cầm đồ là Hoài Hề giới thiệu cho nàng. Trước đây Hoài Hề đã từng bán đồ ở chỗ này, xem như là tiệm cầm đồ công đạo nhất ở Thịnh kinh.
Tiệm cầm đồ chuyên mua bán những thứ đã được sử dụng, có những thứ là do khổ chủ rơi vào đường cùng không thể không bán.
Nếu là bán bảo bối gia truyền gì đó thì cứ nói một tiếng với chưởng quầy tiệm cầm đồ, sau này sẽ đến chuộc lại, nhưng giá bán và giá mua lại nhất định không giống nhau, đều là giá thấp bán đi lại giá cao mua về.
Đương nhiên cũng có chưởng quầy đem đồ đạc bán cho người khác, dù sao người nào trả giá cao thì được, không ai sẽ cứ giữ lại mãi cho ngươi một thứ.
Trước tiên Khương Đường cho chưởng quầy xem mấy trang sức lẻ không nằm nguyên bộ.
Mấy thứ đồ vật mà Lục Cẩm Dao cho các nàng, chất liệu và chế tác nhất định sẽ không kém, vậy nên không thể chỉ lấy trọng lượng mà xác định giá cả.
Chưởng quầy đeo một cái kính lưu ly nhìn kỹ, sau đó nghi ngờ nói: “Mấy thứ này của cô nương là từ đâu tới?”
Có nha hoàn nhà giàu trộm đồ của chủ tử mang đi bán, chưởng quầy nhìn ánh mắt Khương Đường trong sáng, ngược lại không giống người biết trộm đồ, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài được.
Những chuyện này đều phải hỏi rõ ràng, bằng không đến lúc đó lại tìm tới gây phiền toái cho tiệm cầm đồ.
Khương Đường nói: “Những thứ này là lúc làm việc được các chủ tử thưởng cho.”
Chưởng quầy gật gật đầu: “Chế tác không tồi, cái trâm cài vàng này ta có thể cho ngươi ba mươi lượng bạc.”
Bởi vì là vàng dát mỏng, phía trên cũng không có vết trầy xước nên nhìn còn rất mới.