Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:02:25
Lượt xem: 6
Lục Cẩm Dao nhìn Khương Đường ánh mắt sáng ngời, bên trong tràn đầy ước vọng về tương lai, không khỏi cười nói: “Trước tiên đi xem nhà đi đã, nếu thấy có căn nào thích hợp thì cứ định ra trước, chờ chuộc thân xong rồi lại quay lại mua.”
Không thể đi ra ngoài mà ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Số tiền trong tay Khương Đường hẳn là đã đủ để trả tiền đặt cọc.
Lục Cẩm Dao chưa từng nghĩ đến chuyện cho Khương Đường mượn tiền. Chuộc thân là chuyện của Khương Đường, nếu muốn ổn định cuộc sống mà cũng phải mượn bạc thì còn chẳng bằng ở lại Yến Kỉ Đường trước.
Khương Đường cười rộ lên với Lục Cẩm Dao: “Đa tạ đại nương tử.”
Có Lục Cẩm Dao giới thiệu người môi giới, quả thực làm ít công nhiều, chỉ cần nửa ngày đã tìm được ba viện tử.
Chỗ thứ nhất hai vào hai ra, lại có thêm tiểu viện, bên cạnh là một nhà năm người, muốn một ngàn ba trăm lượng bạc.
Gian viện tử này là chủ nhà có việc cần tiền gấp, trước kia là chính mình ở lại nên bên trong sạch sẽ bằng phẳng, còn có gia cụ đã qua sử dụng, giá giường cùng bàn ghế.
Chỗ thứ hai nhỏ hơn chỗ thứ nhất, sân nhỏ hơn phân nửa, trong sân có một cái giếng.
Giá một ngàn một trăm lượng, hàng xóm trái phải là dân chúng bình thường, nam nữ đều có, cũng có người già.
Chủ nhà không phải người địa phương, lập tức rời kinh nên mới muốn bán nhà.
Còn có một chỗ nữa là một cửa vào, không có tiểu viện. Ba gian chính phòng, đông tây mỗi gian hai gian sương phòng, trong sân chỉ có hai luống rau nằm trong góc, cũng có một cái giếng.
Cho dù có thêm hậu viện nhưng tổng diện tích cũng rất nhỏ, dùng như nhà ở, giá cả căn này là tám trăm lượng do đoạn đường này ở vị trí tốt hơn một chút.
Dù sao càng tới gần hoàng thành thì càng náo nhiệt, cũng càng an toàn. Càng gần cổng thành càng loạn, bọn đạo chích càng nhiều.
Khương Đường tính toán số bạc của mình, hiện tại nàng có ba trăm ba mươi sáu lượng bạc, khoảng chừng hai lượng bảy đồng vàng, nếu đổi thành bạc thì có hơn hai mươi lượng, như vậy trước mắt nàng có khoảng chừng ba trăm sáu mươi ba lượng bạc.
Còn lại đều là trang sức, có trang sức trân châu mà Trịnh thị thưởng cho nàng, vòng tay quấn cành hoa sen, trâm hoa hải đường, khuyên tai trân châu mà Lục Cẩm Dao thưởng, còn có trâm cài vàng An Vương phi đưa cho nàng, cuối cùng là ngọc châu Lục Cẩm Dao cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-285.html.]
Mấy thứ này Khương Đường chưa nhờ người xem giúp, nhưng trang sức trân châu hẳn là có giá hơn một trăm lượng bạc, là trang sức đáng giá nhất của nàng.
Phần còn lại của đồ trang sức được chế tác tinh xảo, đặc biệt là trâm cài vàng mà An Vương phi đưa cho.
Hẳn là có thể đổi hơn hai trăm lượng bạc.
Bánh trung thu bán được một ngàn một trăm hai mươi ba hộp, bánh nướng trứng chảy bán được hơn năm trăm cân, vậy là đến đầu tháng Khương Đường có thể lấy hơn hai trăm lượng bạc.
Cầm thêm hai trăm lượng đó nữa để mua căn nhà một cửa vào này là vừa đủ.
Khương Đường vốn định mua một căn lớn hơn một chút, nhưng nàng sống một mình, ở trong căn nhà lớn cũng sợ hãi.
Hơn nữa có giếng nước trong này nên lấy nước cũng rất thuận tiện, người ở phụ cận đều là cả đại gia đình, cũng náo nhiệt.
Khương Đường đưa ra quyết định rất nhanh: “Vậy thì chốt căn này đi, ta sẽ trả trước tiền đặt cọc, ký văn thư mua bán. Đến tháng sau muộn nhất là giữa tháng thì ta sẽ đến mua.”
Cuối tháng tám, đầu tháng chín, giữa tháng chín.
Nếu nhanh thì đến đầu tháng chín là Khương Đường có thể mua được nhà rồi.
Chẳng qua rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ không phải là cứ thu thập đồ đạc xong là có thể đi được. Chuyện của Yến Kỉ Đường, còn có chuyện cửa hàng đều phải tìm được người có thể thay thế, bàn giao cho xong mới có thể rời đi.
Chậm nhất là đến giữa tháng chín là Khương Đường có thể đến mua nhà.
Người môi giới là người có giao tình với Lục Cẩm Dao, nể mặt Khương Đường là do Lục Cẩm Dao giới thiệu tới, liền nói: “Chờ chủ nhân đến rồi ta sẽ giúp ngươi nói chuyện giá cả, có thể rẻ thêm được chút nào thì hay chút đó.”
Chủ nhân căn nhà này cũng đang cần tiền gấp, có lẽ sẽ bớt cho nàng được hai mươi ba mươi lượng bạc.
Khương Đường cười cười: “Được.”
Nàng lại đi dạo một vòng trong sân, bên trong rất sạch sẽ, luống rau dùng gạch vây quanh, trong viện không có hoa cỏ cây cối gì. Nếu xét hoàn cảnh thì so ra còn kém phòng ở của hạ nhân, nhưng đây là nơi thuộc về một mình nàng.