Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:00:14
Lượt xem: 5
Cố Kiến Sơn lắc đầu: "Không về, ta tới đây là để dưỡng thương, ở chỗ này không ai quấy rầy tĩnh dưỡng tốt hơn, chờ tới ngày mười lăm rồi về."
Trong triều không có việc gì, hắn quay về Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng không có chuyện gì để làm cả.
Khương Đường trở về là vì chuyện ở cửa hàng, hắn đi đã không giúp được gì mà còn làm Khương Đường phân tâm, không cần thiết.
Còn không bằng an ổn ở bên này dưỡng thương, so với tất cả mọi thứ thì dưỡng thương cho tốt vẫn là nhất.
…
Cố Kiến Sơn nói: "Ngươi hỏi nương tử quản sự thôn trang ở cách vách xem có biết nấu cơm không, để nàng nấu cũng được."
Xuân Đài dạ một tiếng: "Tiểu nhân sẽ đi làm ngay."
Cố Kiến Sơn phất tay gọi Xuân Đài đứng lại: "Khoan đi đã, xem thử có tôm tít không?"
Xuân Đài: "Công tử, từ Đông Hải bên kia vận chuyển lại đây cũng mất khá nhiều thời gian, cho dù tiểu nhân có bản lĩnh thông thiên cũng không thể biến ra ngay cho ngài được."
Vốn dĩ Cố Kiến Sơn muốn tặng trang sức cho Khương Đường, hắn có ngọc thạch, chỉ cần tìm sư phụ đánh ra là được. Nhưng ngay đến vòng tay Khương Đường còn không thích mang thì đánh trang sức ra còn có ích lợi gì.
Cái mà Cố Kiến Sơn nghĩ tới chỉ còn có thức ăn.
Khương Đường nói thích ăn cua. Đông Hải bên kia có ngư dân bán cua và tôm tít, không giống với cua và tôm lớn nuôi ở bên này.
Cố Kiến Sơn liền nghĩ tới việc chuyển về đây một ít.
Tuy nhiên lúc này hắn không muốn đưa đến cho tất cả các viện mà là chờ đến hội đèn lồng đêm trung thu, tìm người bày quầy hàng là có thể trùng hợp gặp được Khương Đường.
"Có thể tới kịp Trung thu là được, ngươi lui xuống đi."
Ở bên này Khương Đường vừa trở về Yến Kỉ Đường, Lục Cẩm Dao liền trao đổi với nàng những chuyện cần làm tới đây: “Mấy loại điểm tâm khác mấy ngày nay cũng chỉ bán được bình thường, Ngũ Hương Cư đã bán được hơn mười ngày rồi, chúng ta có thể bán được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, bán không được ta cầm đi tặng người ta. Quà tết Trung thu năm nay làm đơn giản một chút, mỗi nhà một hộp bánh trung thu cộng thêm một giỏ trái cây tươi, ngươi cũng không cần bận tâm suy nghĩ, để Bạch Vi mang đi tặng là được.”
Lục Cẩm Dao không chỉ nói chuyện này mà còn định bàn chuyện công thức làm bánh trung thu, công thức đó chỉ có mua rồi mới có thể dùng được.
Bánh trung thu cũng giống như thạch băng vậy, bán theo mùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-273.html.]
Không thể bán được trong thời gian dài, vậy nên giá cả không giống với các loại điểm tâm khác.
Lục Cẩm Dao nói: “Ta nghĩ cách thức phân chia cũng giống như trúc bài vậy, cho ngươi hai thành lợi nhuận, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đầu tháng Tám cửa hàng mới khai trương, trúc bài định giá năm mươi văn, tổng cộng bán được hai trăm bộ, một ngày được khoảng chừng hai mươi bộ.
Trong đó có một nửa là lợi nhuận. Khương Đường được nhận hai phần lợi nhuận là năm văn tiền, lợi nhuận mười ngày được chia là khoảng một lượng bạc.
Lúc này chỉ mới là mười ngày mà thôi.
Thời hạn khi mua đứt là ba năm, còn thời hạn chia lợi nhuận là cả đời, chỉ cần Khương Đường và nàng còn sống thì không thể bán công thức cho người khác.
Đối với Lục Cẩm Dao mà nói, phân chia lợi nhuận không kiếm được nhiều tiền như mua đứt công thức, nhưng nàng nghĩ đến chuyện sau này. Nếu Khương Đường thật sự chuộc thân, vậy thì sau này nàng ấy cũng có thể bán công thức cho người khác, cũng không phải là nhất định phải bán cho nàng.
Nếu như bán cho Ngũ Hương Cư, vậy thì việc làm ăn của Cẩm Đường Cư tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Có lẽ sẽ có người ra giá cao hơn, một công thức có người ra mười lăm lượng, có người ra năm mươi lượng, vậy sẽ bán cho ai?
Năm mươi lượng kỳ thật cũng không nhiều, mở cửa hàng một hai ngày là có thể kiếm về được rồi.
Có thể bảo đảm Khương Đường sẽ không động tâm sao?
Sẽ vẫn khăng khăng bán cho nàng chứ không bán cho người khác?
Tuy rằng trong tiềm thức Lục Cẩm Dao cảm thấy Khương Đường sẽ không đồng ý, nhưng đề phòng trước vẫn là không sai.
Khương Đường chớp chớp mắt: “Nô tỳ nguyện ý.”
Trong phòng không có người khác, Lục Cẩm Dao nói chuyện không cần phải quá kiêng kị, nàng nói: “Trước tiên ngươi đừng đáp ứng quá nhanh như vậy, để theo cách phân chia thế này còn có một điều kiện làm tiền đề nữa, công thức tiếp theo của ngươi phải ưu tiên bán cho ta.”
Khương Đường ngẩn người, nàng không phải là người của thời đại này, bản lĩnh nấu ăn của nàng đều là học được từ người khác trong mấy video. Nhưng ở đây, tay nghề và công thức rất quan trọng.
Hiện tại công thức của nàng chỉ có thể bán cho Lục Cẩm Dao, nhưng sau này chuộc thân rồi thì không phải như vậy nữa.
Cho nên Lục Cẩm Dao mới nói như vậy.