Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:00:12
Lượt xem: 7
Hộp và khuôn đúc là Khương Đường tìm người ở thôn trang làm ra. Ở thôn trang có thợ mộc, tiền công làm ra một cái hộp là năm mươi văn tiền một cái, còn khuôn đúc là mười văn tiền một cái.
Để làm ra được bánh trung thu cần nhào bột làm vỏ bánh, ngoài ra còn phải làm nhân bên trong.
Trứng vịt muối làm ở thôn trang vừa to lại vừa mềm, ban đầu Khương Đường chỉ dám cho một cái lòng đỏ trứng vào, chỉ sợ bánh hỏng thì lại lãng phí nguyên liệu.
Quả nhiên hai mẻ đầu tiên thất bại, cái này hoặc là do lửa quá lớn, bị cháy phía dưới hoặc là mặt trên không đều màu.
Trước kia Khương Đường làm bánh đều là dùng lò nướng, bếp lò rất khó để khống chế nhiệt độ ngọn lửa, đến mẻ thứ ba mới bắt đầu có dáng có hình.
Hai mẻ này, nàng và Tĩnh Mặc chia nhau mỗi người một nửa, hương vị vẫn rất ngon, chỉ là bề ngoài không được dễ nhìn cho lắm.
Một mẻ sáu cái, mấy cái nướng lúc sau đều có màu vàng ruộm, bề mặt mềm mịn bóng loáng.
Làm tổng cộng bốn mẻ bánh, ngoại trừ đưa tới cho Cố Kiến Sơn và Lục Cẩm Dao, Khương Đường chia cho Tĩnh Mặc hai cái, còn lại nàng dùng giấy dầu bao bọc lại cẩn thận, đưa tới cho hai người Nam Hương Nam Tuyết ở chính viện mỗi người hai cái.
Còn dư lại thì mang về cho mấy người Lục Anh chia nhau.
Khuôn đúc dùng để nướng bánh trung thu thì Khương Đường mang về, lúc về còn phải dùng tiếp nữa.
Mấy ngày nay có lẽ nàng phải ở lại Cẩm Đường Cư, đến hướng dẫn cho sư phụ điểm tâm cách làm bánh trung thu, sau đó còn bán hàng nữa, tính ra chỉ còn rảnh được bốn ngày.
Ở bên này đến đón người, Khương Đường thu dọn đồ đạc lên xe ngựa đi rồi mà người ở cách vách vẫn không hề hay biết, vẫn đợi đến buổi chiều lúc Tĩnh Mặc tới đây đưa bạc thì Xuân Đài mới biết được.
Xuân Đài cũng không tỏ vẻ quá kinh ngạc, chỉ nói: "Khương cô nương đi rồi, vậy các ngươi ở bên này ai sẽ trông coi thu hoạch, có cần ta đi qua đó hỗ trợ một tay không?"
Cùng là người trong phủ, đi qua giúp một chút cũng không tính là quá giới hạn.
Tĩnh Mặc nói: "Bán Hạ tỷ tỷ tới đây, lương thực ở bên này cũng thu xong rồi, chỉ còn đợi cuối cùng phơi khô rồi cân nữa là xong, cũng không gấp gáp lắm. Ngũ công tử ở bên kia nếu cần chúng ta làm gì thì cứ phân phó là được, chúng ta có thể hỗ trợ một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-272.html.]
Xuân Đài gật đầu: "Được rồi, vậy ta đi vào trước đây."
Thái độ của Xuân Đài cũng giống như tất cả chỉ vì Tứ nương tử, tiễn Tĩnh Mặc đi rồi liền yên lặng thở dài trong lòng, lúc này mới đi vào phòng hồi bẩm Cố Kiến Sơn.
"Công tử, Khương cô nương đã trở về phủ rồi, nói là về sau giờ Ngọ. Tĩnh Mặc ở bên kia cũng rất khó hỏi thăm, tiểu nhân cũng không biết vì sao nữa." Xuân Đài gãi gãi đầu, thấy Cố Kiến Sơn nhìn chằm chằm bánh trung thu liền gọi: "Công tử?"
Cố Kiến Sơn đáp: "Nàng có công việc của mình, về thì cứ về đi."
Có lẽ là vì chuyện của Cẩm Đường Cư, bằng không cũng không đến mức chân trước vừa mới đưa bánh trung thu thì sau lưng liền có người tới đón về.
Vốn dĩ Khương Đường cũng không phải bởi vì hắn mà tới thôn trang, đương nhiên cũng không phải bởi vì hắn mà lưu lại. Điểm này Cố Kiến Sơn so ra còn rõ ràng hơn cả Khương Đường. Bên chỗ Lục Cẩm Dao có việc, Khương Đường phải đi qua, đây cũng chẳng phải là chuyện gì lớn.
Cái này không phải cũng giống hắn đấy sao, Hoàng Thượng có lệnh, hắn phải ngựa không ngừng vó mà đuổi tới Tây Bắc.
Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng rồi vẫn cảm thấy luyến tiếc.
Ở thôn trang thì có cơ hội gặp gỡ tiếp xúc hơn so với ở trong Vĩnh Ninh Hầu phủ, nhưng phần lớn thời gian đều chỉ gặp trên đồng ruộng, nhìn từ đằng xa, chào nhau chỉ gật đầu một cái là xong.
Ánh mắt Khương Đường cũng sẽ không dừng lại trên người hắn quá lâu, thật giống như hắn cũng chỉ giống như một con bù nhìn trên đồng vậy.
Chỉ là, Khương Đường có tặng bánh trung thu cho hắn, ngoại trừ Lục Cẩm Dao ra thì những người khác cũng không có, cho nên vẫn có chút bất đồng.
Cố Kiến Sơn ăn hết hai cái bánh trung thu, lúc đó đang đói bụng nên hắn ăn thay cho bữa sáng, còn dư lại bốn cái.
Hắn chia cho Xuân Đài một cái, còn dư lại định để mình ăn.
Xuân Đài hỏi Cố Kiến Sơn: "Công tử, chúng ta cũng sẽ quay về phải không?" Khương cô nương đã không còn ở nơi này nữa, còn ở lại thôn trang mà làm gì.