Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 261
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:07:23
Lượt xem: 8
Mùng năm tháng tám cửa hàng khai trương, Lục Cẩm Dao cũng không lộ diện, chỉ hẹn vài bằng hữu lên lầu hai đánh mạt chược và chơi bài trúc.
Cả Trịnh thị cũng tới, muốn ủng hộ chuyện kinh doanh của Lục Cẩm Dao. Trò chơi mới lạ, đồ ăn thức uống cũng mới lạ.
Có người thích uống trà Ô Long, nơi này có hai loại là ô long bạch đào và ô long nho, không chỉ có có trà tươi mát mà còn có đào và nho ngon ngọt, phối hợp với nhau khiến chúng càng ngon hơn.
Điểm tâm cũng có nhiều loại, có người quen ăn ở Ngũ Hương Cư, nhưng cũng có người đã dần dần quen ăn ở Cẩm Đường Cư.
Xét về sự mềm mại tinh tế, Cẩm Đường Cư không hề thua kém Ngũ Hương Cư, còn có đủ loại hương vị, vừa khai trương được ba tháng đã mở chi nhánh mới, cũng được xem là có chỗ đứng ở Thịnh Kinh.
Hơn nữa, ngoại trừ bánh khoai sọ nghiền và bánh khoai lang, các món điểm tâm khác không có nơi nào làm ra được, mà Cẩm Đường Cư bán hai loại này với giá khá rẻ, hương vị lại ngon hơn, tội gì phải đến nơi khác mua.
Vì cửa hàng mới khai trương nên Lục Cẩm cũng ngồi ở cửa hàng một ngày, cùng chơi mạt chược và đánh bài.
Ban đầu chỉ là muốn tiếp đám Sở Hàm Ngọc và An Dương, nhưng càng chơi lại càng hăng không muốn rời đi.
May mắn Khương Đường đã tính trước nên có sắp xếp nha hoàn bóp vai.
Đây là lần đầu tiên An Dương thấy loại bài này, chơi vui hơn bài lá cây, còn có mạt chược, ban đầu chỉ nghĩ là một trò chơi bình thường nhưng càng chơi lại càng cảm thấy thú vị.
“Lục tỷ tỷ, cái này tỷ còn không, có thể cho ta một bộ không?” An Dương không thiếu bạc, cũng không sợ thiếu nhân tình.
Lục Cẩm Dao sai Bạch Vi cầm tới một bộ, An Dương hỏi bao nhiêu bạc, Lục Cẩm Dao nói: “Cái này không phải thứ đáng giá, ta cho muội hai bộ, nếu muội thấy chơi vui thì nhờ muội giới thiệu với người khác.”
Chi phí làm một bộ bài trúc cũng chỉ có mười mấy văn tiền, vẫn là nhờ thợ mộc trong Hầu phủ làm ra.
Lục Cẩm Dao tính bán một bộ nửa đồng, được sáu phần lợi nhuận. Lục Cẩm Dao: “Mạt chược thì hơi khó làm hơn một chút…”
An Dương nói: “Cái này không gấp, có thể tới đây chơi. Yên tâm, nếu bán cái này thì chắc chắn sẽ có nhiều người mua.”
Nàng ấy thấy bài trúc cũng là làm từ trúc, mới hỏi Lục Cẩm Dao có thể bán hay không. Mạt chược ở Cẩm Đường Cư làm bằng ngọc thạch, nhìn qua là đã thấy tốn không ít công sức, nàng ấy lại có quan hệ tốt với Lục Cẩm Dao nên sẽ không đòi mạt chược của người ta mà sẽ tự mình cho người làm lấy.
Lúc An Dương xuống lầu thì quan sát bốn phía, trang hoàng rất đẹp, thanh mát lịch sự tao nhã, điểm khác biệt so với các cửa hàng khác chính là ở đây có rất nhiều hoa cỏ, vừa nhìn đã cảm thấy thư thái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-261.html.]
An Dương nhìn thêm mấy lần rồi làm như vô ý hỏi: “Hôm nay Khương Đường không ở đây sao?”
Lục Cẩm Dao cười nói: “Sắp tới vụ thu rồi, ta để nàng ấy đến thôn trang giám sát.”
Lục Cẩm Dao có hai thôn trang hồi môn, sau khi gả qua, kính trà gặp mặt thì cũng được tặng một thôn trang. Thành thân được hai năm, Lục Cẩm Dao còn đặt mua một căn nhà nhỏ, nàng ấy có bạc sẽ không gửi đến tiền trang, phần lớn đều dùng để mua nhà mua đất.
An Dương gật đầu: “Phải thu hoạch vụ thu rồi.”
Thu hoạch vụ thu là chuyện quan trọng ở Ngự Triều, không chỉ có bá tánh coi trọng mà triều đình cũng coi trọng.
Ngoại trừ Điền Nam, các địa phương khác đều mưa thuận gió hoà, tuy tháng năm, tháng sáu ở Thịnh Kinh ít mưa nhưng sang tháng bảy thì lại mưa thường xuyên, có lẽ năm nay thu hoạch không tồi.
Thôn trang của Lục Cẩm Dao nằm ở ngoại ô Thịnh Kinh, lúc này cả Hầu phủ đều bận rộn để kịp thu hoạch vụ thu.
Đến gần trung thu là có thể hoàn thành công việc.
Sáng nay Khương Đường đã ngồi xe ngựa đến thôn trang, mang theo vài bộ y phục và mấy lượng bạc. Người đi cùng chính là Tĩnh Mặc, Lục Cẩm Dao một mình nàng không quán xuyến được hết nên cho Tĩnh Mặc đi cùng.
Đến đây chủ yếu là để giám sát thu hoạch vụ thu, Cố Kiến Châu là xuất thân tiến sĩ, thôn trang của Lục Cẩm Dao cũng không cần nộp thuế, trả một ít tiền thuê cho các nông hộ là được.
Một vùng này đều là thôn trang, đồng ruộng vàng rực mênh m.ô.n.g vô bờ, có thể nhìn thấy mấy gian nhà nhỏ ở phía xa xa, Khương Đường đi từ sáng, tới giữa trưa mới tới nơi.
Nàng hỏi Tĩnh Mặc: “Bên này là thôn trang của ai?”
Tĩnh Mặc nói: “Hẳn là của các vị khác trong Hầu phủ, thôn trang của tứ gia cùng đại nương tử là hầu gia và phu nhân cho lúc thành thân, ta nghe Bạch Vi nói, thôn trang trong phủ đều ở cùng một khu này.”
Đất đai rộng rãi, có sông có hồ, người trong nhà dễ nói chuyện, thượng nguồn hạ nguồn thông thoáng nên cũng không cần tới nơi khác mượn nước.
Khương Đường gật đầu, đi ngang qua thôn trang cách vách, đột nhiên nàng thấy một bóng người xẹt qua trong sân viện, là Xuân Đài.
Nếu đó là thôn trang của Cố Kiến Sơn thì Xuân Đài ở đó cũng không kỳ lạ.