Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:07:20
Lượt xem: 5
Khương Đường cười cười, vừa muốn nói chuyện thì Hoài Hề lại nói: “Nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với bọn ta, bọn ta không giúp được thì còn có đại nương tử.”
Khương Đường nói: “Ta biết.”
Chỉ là Lục Cẩm Dao đã giúp rất nhiều, chuộc thân là chuyện của nàng, nàng phải tự mình thực hiện.
Khương Đường cũng không muốn sau khi ra ngoài còn cõng theo một thân nợ nần, chờ tới ngày nghỉ tháng này nàng sẽ ra ngoài xem nhà, tìm hiểu giá thị trường một chút.
Sau khi đưa ngân phiếu thì Hoài Hề ghi chép vào sổ, sau đó không còn chuyện gì khác nữa.
Khương Đường nói: “Cửa hàng mới bên kia đã bày biện gần xong, đại nương tử vẫn chưa tới xem, hai ngày nữa có thể qua đó nhìn thử, sau đó chọn ngày lành để khai trương. Đầu bếp làm điểm tâm bên đó đã sẵn sàng làm việc, chưởng quỹ được điều từ bên Cẩm Đường Cư sang, thuê thêm hai người phụ giúp, là người mới mời từ bên thành Nam qua.”
Ngoại trừ đầu bếp làm điểm tâm, chưởng quỹ và hai người phụ việc thì các vị trí còn lại đều là một nửa người mới một nửa người cũ.
Cũng xem như là có người tham khảo.
Cửa hàng không chỉ có một, nếu làm tốt thì sau này có thể tới cửa hàng mới làm chưởng quỹ.
Chưởng quỹ thuê mới tất nhiên không nhanh nhẹn bằng người cũ, người được đến cửa hàng mới tất nhiên là người làm được việc.
Hoài Hề không quản mấy việc này, hơn nửa tháng trước Khương Đường đã sắp xếp thỏa đáng.
Hoài Hề: “Được, ta sẽ nói với đại nương tử, sau khi khai trương cửa hàng mới thì chắc đại nương tử sẽ về phủ Bình Dương hầu ở mấy ngày, đến trung thu mới trở về.”
Khương Đường: “Cũng không biết sẽ mang ai đi.”
Hoài Hề cũng không biết, nhất định phải có người ở lại Yến Kỉ Đường, mang ai đi đều dựa vào ý tứ của Lục Cẩm Dao.
Đã sắp tới vụ thu hoạch mùa thu, còn phải phái vài người đến thôn trang giám sát.
Khương Đường cầm bạc xong thì trở về phòng bếp nhỏ, dạo gần đây nàng phải đến cửa hàng mới, cơm canh trong Yến Kỉ Đường đều là Triệu đại nương lo.
Đây chính là chỗ tốt của phòng bếp nhỏ, ngoại trừ phải lo ba bữa sáng trưa chiều thì thời gian còn lại đều rất rảnh rỗi.
Trước đây Triệu đại nương toàn ngồi ngủ gật, bây giờ bà cũng đang nghiên cứu món ăn, có món ngon có món không, ăn không hết thì lại chia cho bọn nha hoàn một phần, cuộc sống vô cùng phong phú.
Khương Đường thấy có thùng cá thì nói: “Giữa trưa ăn hoành thánh đi, đại nương hầm nồi nước xương, giữ lại nấu hoành thánh ăn.”
Triệu đại nương: “Được, đã mấy ngày đại nương tử không ăn hoành thánh, xem ra cũng đang nhớ thương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-259.html.]
Khương Đường nói: “Làm ba loại nhân, nhân thịt, nhân cá và nhân nấm, nấm thì để ta, hai cái khác thì đại nương làm đi.”
Triệu đại nương gói hoành thánh rất thuần thục, bà gói vừa to vừa đẹp, nhìn như một thỏi vàng vậy.
Khương Đường không dùng bột mì mà chọn một miếng thịt nạc, sau đó lại cầm lấy con cá nặng chừng sáu, bảy cân lên, thái thành từng lát mỏng, sau đó lăn từng miếng qua bột bắp, sau đó dùng chày cán bột từ từ cán dẹt.
Triệu đại nương trơ mắt nhìn lát thịt càng ngày càng mỏng và to, cuối cùng biến thành vỏ hoành thánh lớn bé khác nhau.
Thịt vừa làm vỏ vừa làm nhân, khó mà có thể ăn được món hoành thánh như vậy.
Đúng là cách gì cũng nghĩ ra được.
Triệu đại nương tặc lưỡi, sau đó đi nhóm lửa hầm canh rồi theo Khương Đường đi làm nhân và gói hoành thánh.
Sau đó làm thêm hai, ba món ăn kèm nữa là đã đủ cho buổi cơm trưa.
Khương Đường gói hai mươi chiếc hoành thánh, rửa tay xong đi ra ngoài nhìn thử, có khi trưa nay Cố Tương Quân sẽ tới đây dùng cơm, hôm nay đã tới dặn dò phải chuẩn bị phần cơm cho hai người.
Nhìn về hướng chính viện thì thấy nha hoàn của Cố Tương Quân đang canh gác ở cửa, Khương Đường lại trở về gói hoành thánh.
Lúc Cố Tương Quân tới có mang cho Lục Cẩm Dao một ít đồ, đều là đặc sản của Nhữ Lâm, chỉ để ăn cho vui miệng thôi.
Thật ra Lục Cẩm Dao rất thích người muội muội này, dần dần cũng để việc hôn sự của nàng ấy ở trong lòng, khi nàng về phủ Bình Dương hầu thì lưu ý nhiều một chút.
Gả chồng là chuyện lớn cả đời, vẫn phải xem ý tứ của Tương Quân.
Cố Tương Quân rất ngại khi nhắc đến chuyện này, nhưng Lục Cẩm Dao không phải người ngoài nên ỡm ờ nói: “Mẫu thân nói không coi trọng gia thế, chỉ cần là người có chí cầu tiến, hoàn cảnh gia đình đơn giản là được.”
Lục Cẩm Dao hỏi: “Vậy còn muội?”
Cố Tương quân cười hắc hắc: “Muội hả, phải đẹp trai, còn phải đối tốt với muội. Nhưng muội vẫn còn nhỏ, phải đợi các ca ca thành thân hết thì mới tới lượt muội.”
Lục Cẩm Dao ngẫm lại thấy cũng đúng, trước tiên cứ nuôi ở Hầu phủ, tuổi càng nhỏ thì tính cách càng ngây thơ mơ mộng: “Suốt ngày ở trong phủ buồn tẻ cũng không tốt, chiều nay đưa muội ra ngoài đi dạo.”
Đến xem cửa hàng mới một chút, không có vấn đề gì thì ngày mai Lục Cẩm Dao sẽ khai trương.
Bạc thuê nhân công mỗi ngày cũng hết mấy lượng bạc, dù có bạc cũng không thể tiêu xài như vậy được.