Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:07:18
Lượt xem: 13
Ở chỗ của Lục Cẩm Dao còn có bốn bao nguyên liệu tốt, một khối ngọc như ý do Hoàng Thượng ban thưởng lúc làm ra bánh lương khô.
Ngọc như ý và các nguyên liệu này là đồ vật trong cung, không thể bán được. Mấy thứ này nàng cũng chưa đụng tới, vẫn luôn để Khương Đường cất giữ.
Nàng ấy vốn cho rằng Khương Đường ít nhất sẽ đợi tới sang năm nàng ấy sinh hài tử, bây giờ xem ra sẽ đi trước tết.
Không ai muốn làm hạ nhân, ai cũng muốn làm người bình thường.
Dù là Khương Đường hay là nha hoàn khác, nếu có ai muốn chuộc thân thì Lục Cẩm Dao sẽ không ngăn cản.
Nha hoàn đắc lực có thể tìm được, ở nội viện này thêm một năm chính là trễ một năm.
Nhưng đối với chuyện của Cố Kiến Sơn, nàng ấy cũng không xem trọng.
Khác biệt địa vị chính là khoảng cách, cho dù Khương Đường làm ra bánh lương khô thì công lao cũng không thuộc về nàng.
Chuyện của Cố Kiến Sơn cũng cùng một đạo lý.
Khương Đường muốn bán những dược liệu đó, Lục Cẩm Dao muốn mua hẳn là việc tốt, bớt được không ít chuyện.
Khương Đường không nghĩ nàng ấy sẽ lừa nàng. Lúc đó nàng căn bản không biết phủ Yến quốc công và An Dương quận chúa gửi dược liệu qua, Lục Cẩm Dao rõ ràng có thể giữ lấy không cho nàng biết, cớ gì phải đi một vòng lớn như vậy.
Khương Đường gật đầu như giã tỏi: “Được được, lát nữa nô tỳ sẽ đi xử lý.”
Lục Cẩm Dao không còn chuyện gì khác nên phất tay cho Khương Đường lui xuống.
Sau khi ra cửa, Khương Đường sờ chiếc trâm cài tóc trên đầu, lúc nãy cũng chưa nhìn kỹ, lát nữa về ngắm nghía một chút xem sao, hẳn là rất đẹp.
Khương Đường về phòng hạ nhân thu thập dược liệu trước, An Dương quận chúa đưa tới không ít dược liệu, phủ Yến quốc công cũng vậy. Khương Đường lúc đó chỉ dùng một ít, còn thừa hơn phân nửa.
Phủ Yến quốc công tặng hai cây củ nhân sâm, An Dương tặng một củ, còn có rất nhiều dược liệu nàng không nhận biết được.
Khương Đường để lại nhân sâm, đây là thứ dùng để cứu mạng, giữ lại một củ dùng lúc khẩn cấp.
Khương Đường đưa số còn dư lại đến Yến Kỉ Đường.
Hoài Hề ôm dược liệu đi tới chỗ phủ y, Khương Đường yên tâm chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-258.html.]
Khoảng nửa canh giờ sau, y sư đã tính toán xong giá trị của số dược liệu đó, tổng cộng một trăm sáu mươi ba lượng, hai củ nhân sâm có giá khá cao, tính một trăm hai mươi lượng bạc, dược liệu còn lại cũng là hàng cao cấp, giá cả không hề thấp.
Giá của từng loại dược liệu đều được liệt kê rõ ràng, Lục Cẩm Dao đưa đơn giá cho Khương Đường: “Xem thử đi, nếu bằng lòng thì tới chỗ Hoài Hề lấy bạc.”
Mấy đồ vật khác Lục Cẩm Dao không thể nào mua được, giống như mấy thứ trang sức, cũng không thể đưa đồ của mình cho Khương Đường rồi dùng bạc của mình mua về đúng không.
Từng loại dược liệu được viết rõ ràng, Khương Đường thấy không có vấn đề gì thì theo Hoài Hề đi lấy bạc, tất cả đều là ngân phiếu.
Hoài Hề cũng không rõ vì sao Lục Cẩm Dao làm như vậy, kho dược liệu của Yến Kỉ Đường còn không ít thứ, trong phủ lại không có ai sinh bệnh, mua dược liệu làm cái gì.
Nhưng Khương Đường có thể mơ hồ cảm nhận được rằng Lục Cẩm Dao đang giúp nàng chuộc thân.
Dược liệu kia tuy trân quý nhưng cũng không phải là thuốc của Thái Y Viện, bản thân Lục Cẩm Dao không thể nào không có, không cần thiết phải phí tâm tư lấy mấy thứ này từ chỗ của nàng.
Nói không cảm kích là giả, nếu sau này nàng ra khỏi phủ, có chuyện gì cần nhờ nàng giúp thì nàng sẽ không từ nan.
Hoài Hề không yên tâm, lại dặn dò hai câu: “Số bạc này cũng không ít, ngươi mang đến tiền trang gửi đi, không nói tới mấy thứ khác, chỉ riêng mỗi tháng là đã có thể nhận được lợi tức.”
Khương Đường biết Hoài Hề có ý tốt, nhưng nàng sẽ tiêu số bạc này ngay, để ở chỗ khác không yên tâm, lại nói cách một khoảng thời gian nàng sẽ thống kê lại một lần, sẽ không tiêu lung tung.
“Hoài Hề tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không xài bậy, tỷ cứ yên tâm đi.” Khương Đường nhìn Hoài Hề cười ngượng ngùng: “Ta còn có chỗ muốn dùng số bạc này, nếu không đã mời mọi người ăn ngon rồi.”
Hoài Hề bất đắc dĩ cười: “Ai cũng có bạc cả, ngươi cứ giữ lấy mua đồ mà ngươi muốn ăn đi.”
Vốn dĩ không nên làm như thế, lại nói, từ lúc Khương Đường vào phòng bếp nhỏ, sau đó lại đến phòng bếp lớn, số thức ăn mang về còn ít sao.
Trước kia lúc chỉ có Triệu đại nương ở phòng bếp nhỏ, trừ bỏ ngày lễ ngày tết, các nàng gần như không có thịt ăn.
Cũng không có hy vọng gì với thức ăn thừa của chủ tử.
Sau khi Khương Đường tới, cách vài hôm là có thể ăn một bữa.
Còn có đồ ăn và nguyên liệu thừa từ các dịp yến hội, có lần nào Khương Đường không đem về, cũng không yêu cầu bạc gì cả.
Có qua có lại, đây là đạo lý mà mọi người đều rõ ràng.
Hoài Hề cảm thấy Yến Kỉ Đường bây giờ rất tốt, đám nha hoàn bây giờ cũng không đấu đá với nhau nữa mà chỉ lo làm việc của mình, đều được ăn uống vui chơi, khá hơn các viện khác rất nhiều.